Anh ta mới ngoài hai mươi tuổi, cho dù đối mặt với lão tộc trưởng, anh ta cũng chả coi ra gì.
Khi nghe thấy giọng nói của Bao Vũ Hãn, Hứa Thiên Tứ ngay lập tức đứng dậy.
Cả hai bắt tay, cười với nhau, sau đó ngồi đối mặt với nhau.
Bao Vũ Hãn nói với Hứa Thiên Tứ: "Anh Hứa, tôi xưa nay là người thẳng thắn trong công việc, nếu có gì muốn nói, xin cứ nói thẳng".
"Tôi muốn biết, lần này anh đến tận thành Thái Bối để làm gì?" Hứa Thiên Tứ cười nói: "Cậu Bao, theo như tôi được biết, anh có một mạng lưới kinh tế rất rộng trên Bảo Đảo".
"Tôi tự hỏi anh đã nghe nói về tập đoàn Lăng Tiêu chưa?" Khi nghe đến tập đoàn Lăng Tiêu, đôi lông mày xinh đẹp của Bao Vũ Hãn khẽ nhăn lại.
Nhưng ngay sau đó, trên mặt Bao Vũ Hãn lại nở ra một nụ cười.
"Thật trùng hợp, tôi quả thực có biết tập đoàn Lăng Tiêu".
"Bởi vì cách đây không lâu, người của bộ thương mại bên tập đoàn Lăng Tiêu từng đàm phán kinh doanh với một công ty dưới quyền tôi".
"Chúng tôi đang xác minh nội dung hạng mục cụ thể của công ty họ".
"Chỉ cần qua được xét duyệt, hai tập đoàn chúng tôi sẽ thiết lập mối quan hệ hợp tác với nhau".
"Ồ, ra là vậy!" Hứa Thiên Tứ gật đầu mà không cười.
"Cậu Bao, tuy rằng anh có tiếng trên quốc tế".
"Nhưng bao năm qua, anh vẫn không thể vào được thị trường châu Âu Mỹ".
"Nhiều nhất cũng chỉ quanh quẩn đánh lẻ ở cái Đảo Quốc này thôi".
Bao Vũ Hãn có nhiều công ty con trong tay.
Hàng năm có một khoản thu nhập lợi nhuận rất đáng kể.
Nhìn toàn bộ thành Thái Bối, không kẻ nào dám nói Bao Vũ Hãn là một kẻ chỉ biết đánh lẻ.
Bao Vũ Hãn tuy trong lòng có chút không vui nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra.
"Tôi không biết anh Hứa nói thế là có ý gì?" Hứa Thiên Tứ ngoắc ngoắc ngón tay với người bên cạnh.
Thuộc hạ phía sau anh ta ngay lập tức đưa một tập tài liệu cho Hứa Thiên Tứ.
Hứa Thiên Tứ thản nhiên ném nó lên chiếc bàn trà bằng gỗ lim trước mặt.
"Nếu anh Bảo có hứng thú, anh có thể xem qua".
Bao Vũ Hãn mở tập tài liệu với vẻ nghi ngờ.
Chỉ sau vài cái liếc mắt thoáng qua, đôi mắt Bao Vũ Hãn dần dần sáng lên.
Bao Vũ Hãn nhìn thẳng vào Hứa Thiên Tứ và nói.
"Anh Hứa, nội dung trên tập tài liệu này là thật sao?" "Thật 100%, hơn nữa đó mới chỉ là điều kiện đầu tiên tôi đưa ra".
"Nếu anh Bao sẵn sàng hợp lực với tôi để cùng nhau đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu".
"Tiếp theo còn có thêm hai điều kiện nữa, nhất định sẽ khiến anh Bao rất hài lòng".
Hứa Thiên Tứ vui vẻ nhìn Bao Vũ Hãn.
Anh ta rất hiểu về tình hình hiện tại của Bao Vũ Hãn.
Mặc dù mọi người đều nói rằng Bao Vũ Hãn là người thừa kế tương lai của nhà họ Bao.
Tuy nhiên, xuất thân của Bao Vũ Hãn vẫn kém hơn hai người anh em khác của mình một chút.
Gia cảnh của mẹ Bao Vũ Hãn kém xa so với hai người anh em họ khác của anh ta.
Vì vậy, muốn trở thành người điều hành gia tộc họ Bao.
Anh ta phải làm việc chăm chỉ hơn hai người anh em kia! Hứa Thiên Tứ vắt chéo chân, nụ cười ngày càng tự tin hơn.
"Anh Bao, một người dù có thông minh đến đâu, làm việc có chăm chỉ cỡ nào, thì những gì thu được luôn có giới hạn".
"Vì vậy, đôi khi, phải biết cách hợp tác với người khác".
“Hợp tác với tôi, anh sẽ nhận được hơn những gì phải bỏ ra rất nhiều”.
Bao Vũ Hãn đã đọc kỹ tài liệu này.
Lúc này, ánh sáng trong mắt Bao Vũ Hãn không ngừng lóe lên.
Chưa cần Hứa Thiên Tứ nói hai điều kiện phía sau.
Chỉ cần có những thứ được ghi trong tài liệu bây giờ cũng đủ để anh ta sử dụng tất cả tài nguyên mình có để trấn áp tập đoàn Lăng Tiêu! Bao Vũ Hãn hạ tài kiệu xuống: "Được! Nếu anh Hứa thực sự có thể làm được như ghi trên tài liệu, tôi nhất định sẽ giúp anh hết mình".
Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Bao Vũ Hãn, Hứa Thiên Tứ mỉm cười.
Sau đó, Hứa Thiên Tứ lấy trong túi ra một tấm vé.
Khi Hứa Thiên Tứ đặt tấm vé buổi hòa nhạc lên bàn trà, Bao Vũ Hãn lộ vẻ ngạc nhiên.
Sau bất ngờ, là niềm vui.
Bởi vì đây là vé xem buổi hòa nhạc của ca sĩ nổi tiếng Cố Ngôn Hi