Ngoại trừ Hứa Mộc Tình, không ai nghĩ rằng Lý Phong sẽ trực tiếp ra tay.
Ngay cả Cố Ngôn Hi cũng ngạc nhiên nhìn Lý Phong.
Nhưng trong sự ngạc nhiên, ánh mắt Cố Ngôn Hi nhìn Lý Phong lại có một cảm xúc mạnh mẽ khác.
Có hưng phấn, có kích động!
Từ khi cô ấy nổi tiếng, những người ở các hoạt động xã hội cô ấy thường tham gia đều là những người có thể gọi là thượng lưu của xã hội.
Tất cả những người này đều mang mặt nạ.
Khi nói chuyện bình thường cũng hết sức phòng bị, vô cùng khách khí.
Chưa từng thấy ai thẳng tính như Lý Phong, thích thì làm, không thích thì thôi.
Tương tự, trong mắt Trần Du Khê bên cạnh Cố Ngôn Hi nhìn Lý Phong, ngoài sự tò mò mãnh liệt, còn có sự tìm tòi nghiên cứu.
Sau khi Lý Phong đánh người, đương nhiên sẽ khơi dậy sự chú ý của mọi người bên cạnh.
Lúc đầu anh cũng chỉ giống như người vô hình, thoải mái tự nhiên thưởng thức bữa ăn của mình thôi.
Hành động này của anh khiến mọi người bên cạnh bất giác tập trung vào anh.
Tiêu Hợp Trịnh ban đầu cũng sửng sốt, hắn không ngờ Lý Phong thật sự sẽ ra tay đánh người.
Tuy nhiên, đây chính là điều mà Tiêu Hợp Trịnh muốn.
Hắn vốn là muốn làm cho kẻ ngu xuẩn Lý Phong nhục nhã một phen.
Nếu Lý Phong không dám ra tay.
Sợ hãi rụt rè như một kẻ nhát gan, thì sẽ tận dụng cơ hội này sỉ nhục Lý Phong trước mặt Hứa Mộc Tình.
Để Hứa Mộc Tình vô cùng bất mãn với Lý Phong, thậm chí là ghê tởm.
Bằng cách này, cũng tạo ra một cơ hội và điều kiện tuyệt vời cho chính Tiêu Hợp Trịnh.
Nếu Lý Phong ra tay như bây giờ.
Thì cũng chính là điều Tiểu Hắc Trịnh muốn trong lòng, điều này cũng cho thấy Lý Phong là một kẻ ngu xuẩn ngốc nghếch!
Thế là, Tiêu Hợp Trịnh liền nháy mắt với vài tên bảo vệ mặc đồ đen ở cách đó không xa.
Trước đó, Tiêu Hợp Trịnh đã nhét cho mỗi người 100.
000 nhân dân tệ.
Những tên bảo vệ này có nhiệm vụ duy trì trật tự ở đây.
Bây giờ Lý Phong đã ra tay đánh người.
Bọn họ lập tức hằm hằm đi tới, vây quanh Lý Phong.
Một trong những tên bảo vệ nhìn Lý Phong trịch thượng, nói với anh: "Anh kia, tại sao anh lại đánh người?"
Trước khi Lý Phong kịp lên tiếng, tên bị Lý Phong đánh cho răng rơi đầy đất đã ôm lấy mồm mình, không ngừng kêu la.
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Bắt hắn lại cho tôi!"
"Bắt hắn lại rồi ném hắn xuống biển cho cá ăn!"
Tên bảo vệ dẫn đầu cũng trầm giọng nói với Lý Phong.
"Anh này, vì anh đã ra tay trước, có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, xin hãy rời khỏi đây với chúng tôi".
Lý Phong lúc này đã ăn hết thịt tôm hùm trong tay.
Anh chộp lấy chiếc càng lớn của một con cua bên cạnh.
Chỉ sử dụng tay phải của mình nhẹ nhàng bóp cái càng lớn.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng, chiếc vỏ cua dày cộp đã bị Lý Phong dùng ngón tay bóp nát.
Mà còn nát một cách rất đẹp!
Lý Phong thản nhiên ăn thịt cua.
Lạnh lùng nói: "Tôi là người mà chủ của các cậu mời đến bữa tiệc".
"Nếu muốn tôi đi thì cần phải có tiếng nói của chủ các cậu".
Lý Phong vừa dứt lời.
Tiêu Hợp Trịnh liền bật cười, hắn biết cơ hội của mình đến rồi!
Vì vậy, Tiêu Hợp Trịnh đã bước tới, tiến vào tầm mắt của mọi người.
Hắn duỗi tay đẩy kính trên sống mũi lên trước, cười nói: "Anh kia này, nếu tôi đoán không lầm, hình như anh họ Lý".
"Anh Lý, anh phải biết rằng những người có thể tham dự bữa tiệc hôm nay không phải đại gia thì cũng là quý tộc".
"Những người đến đều là những người tướng mạo tuấn tú, người nào cũng có phẩm chất đạo đức cao quý, học thức lễ nghĩa uyên thâm".
"Không có người nào như anh, không vừa lòng cái đã ra tay đánh người".
"Tôi thấy rất lạ, một người thấp kém như anh làm sao có thể vào đại tiệc cấp cao như vậy!?"
Hắn vừa dứt lời, các cậu ấm cô chiêu con nhà giàu từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, không vừa mắt với Lý Phong lôi thôi lếch thếch, bắt đầu chỉ trỏ về phía Lý Phong.
"Người này sao vậy chứ?"
"Tôi đã để ý đến cậu ta từ nãy rồi.
Tôi không hiểu, là ai cho cậu ta vào đây".
"Không biết là cho cái loại này vào sẽ làm tiệc của chúng ta bị xuống cấp