Mọi người lên cabin, Cố Ngôn Hi cũng tươi cười lên theo.
Hứa Mộc Tình vốn đã cùng Lý Phong ngồi trên trực thăng rồi.
Nhưng cô nghĩ lại, nhảy từ trên cabin xuống, chạy đến trước mặt Trần Du Khê.
Cô nói.
"Cô Trần, mỗi câu chồng tôi nói đều rất chuẩn, tôi nghĩ cô nên sơ tán mọi người ngay đi".
Hứa Mộc Tình vừa nói xong thì nhìn bọn họ bằng ánh mắt giống như bọn họ vừa nhìn Lý Phong vậy.
Trả lại Tiêu Hợp Trịnh và đám cậu ấm cô chiêu ấy.
Cô dửng dưng nói một câu: "Mọi người tự thu xếp ổn thỏa đi".
Hứa Mộc Tình vừa nói xong thì rất nhiều người cảm nhận được sự chấn động dưới chân.
Có người ngẩng đầu nhìn trần nhà, thấy chùm đèn lắc lư trái phải.
Chùm đèn lắc càng dữ dội.
Mọi người càng cảm nhận được mặt đất rung chuyển mạnh hơn.
Nếu không vịn vào tường thì không thể nào đứng vững.
Lúc này đám người vốn đang định cười nhạo lập tức cuống lên.
Mà đám người còn lại trong phòng thì sắc mặt hoảng hốt lao ra ngoài.
Giờ phút này Hứa Mộc Tình đã ngồi lên trực thăng.
Đám người trơ mắt nhìn trực thăng ngày càng bay cao, sau đó bay xa.
Đến giờ bọn họ mới nhận ra bản thân mình mới là người ngu.
Nhất là Tiêu Hợp Trịnh.
Vẻ mặt hắn kích động, cả người run lên, vội vàng vọt đến trước mặt Trần Du Khê, định giơ tay bắt cô ấy.
Nhưng lập tức bị một cô gái khá trẻ đứng cạnh cô ấy đạp vào bụng.
Tiêu Hợp Trịnh như quả bóng cao su bị đá bay ra ngoài.
Cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh Trần Du Khê là nữ vệ sĩ của cô ấy.
Lúc này cô ấy không để bất kì ai đến gần Trần Du Khê.
Sau đó có một người hốt hoảng chạy tới nói với cô ấy.
"Cô chủ ơi không xong rồi, cơ quan khí tượng vừa đo được một trận động đất lớn sẽ xảy ra".
"Biên độ của trận động đất này tuy là không lớn như những lần trước".
"Nhưng hòn đảo nhỏ này của chúng ta không chịu được động đất đâu".
"Khoảng mười phút nữa sóng thần sẽ tới, chúng ta mau rời khỏi đây thôi".
Lúc Trần Du Khê định rời đi thì Tiêu Hợp Trịnh vừa mới bị đạp bay nhảy cẫng lên.
Hắn ta hét to: "Cô ba, cô định một mình ngồi máy bay đi, bỏ rơi chúng tôi đấy à?"
Tiêu Hợp Trịnh vừa hét lên lập tức khiến mọi người đang nháo nhào lo sợ lập tức đổ dồn vào nhìn Trần Du Khê.
Trần Du Khê sửng sốt, cô ấy vội vàng giải thích với bọn họ.
"Mọi người nghe tôi nói, thủy phi cơ chỉ ngồi được nhiều nhất tám người thôi".
"Mà giờ chúng tôi ở đây cũng không kịp chạy đến chỗ thủy phi cơ nữa rồi".
"Nên tôi không định gọi thủy phi cơ đến".
"Mọi người nhanh chân lên du thuyền đi, chúng ta ngồi du thuyền rời đi".
Tiêu Hợp Trịnh cười điên cuồng: "Cô ba, cô đừng nói mấy lời thừa thãi đấy nữa".
"Cô tưởng mọi người ngu chắc? Ai tin cô nói chứ?"
"Du thuyền chạy nhanh hơn sóng thần chắc?"
"Mà nếu ngồi du thuyền lênh đênh trên biển sẽ không còn chỗ nấp nữa".
Tiêu Hợp Trịnh làm ầm lên, nhằm thu hút sự chú ý của mọi người.
Trần Du Khê nhanh chóng bị đám cậu ấm cô chiêu vây quanh.
Bình thường đám người này rất lễ phép với cô ấy.
Nhưng giờ đang là lúc nguy cấp, bọn họ chỉ để ý đến bản thân mình, chả ai rảnh mà quan tâm đến thế lực sau lưng Trần Du Khê cả.
Giờ đối với bọn họ sống sót mới quan trọng nhất.
Tiêu Hợp Trịnh vừa la hét vừa chạy đến chiếc ô tô mà Trần Du Khê vừa gọi tới, lôi tài xế trên xe xuống.
Sau đó hắn ta dẫn theo ba người lái đi như bay.
Trần Du Khê thấy xe của hắn ta chạy về hướng thủy phi cơ.
Cô ấy hét lên: "Đừng đi, đừng đi".
"Thủy phi cơ chưa chắc đã cất cánh được, nguy hiểm lắm".
Tiêu Hợp Trịnh lái xe cười to: "Ha ha ha, cô ba, cô tưởng tôi ngu chắc?"
"Lúc này chỉ có