Cố Ngôn Hi nhanh chóng đứng ở vị trí chính giữa.
Cô ấy bắt đầu dặn dò Hứa Mộc Tình và Trần Quả chuẩn bị những thứ cần thiết để nhóm lửa.
“Có mấy bước quan trọng để nhóm được lửa”.
Cố Ngôn Hi là một người lành nghề, cô ấy nói với Hứa Mộc Tình và Trần Quả.
“Bước thứ nhất, chúng ta cần tìm mồi châm lửa”.
Hứa Mộc Tình hỏi: “Mồi lửa là cái gì?”
“Nói thẳng ra là loại cỏ khô dễ cháy ý”.
“Nếu không tìm thấy cỏ khô, chúng ta sẽ tìm cây cọ, vặt những lá cọ trên đó xuống”.
Trần Quả và Hứa Mộc Tình gật đầu.
Hứa Mộc Tình lại hỏi: “Vậy bước thứ hai là làm gì?”
“Bước thứ hai cần tìm những thân cây khô rỗng ruột, giống như cành cậy”.
“Sau đó hai người hay xem tôi trổ tài đây”.
Trong chớp mắt, Hứa Mộc Tình và Trần Quả đã tìm thấy những thứ mà Cố Ngôn Hi yêu cầu.
Ba cô gái cùng bò xuống bên cạnh hang, bắt đầu đánh lửa.
Mười phút trôi qua.
Hai mươi phút nữa trôi qua.
Một tiếng sau.
“A, tôi không làm nữa!”
Cố Ngôn Hi giống như người bị điên vứt thẳng cành cây khô xuống đất.
“Trời ơi, sao lại khó thế cơ chứ!”
Trong lúc Cố Ngôn Hiliên tục cúi đầu đánh lửa.
Hứa Mộc Tình và Trần Quả đã hái được một ít hoa quả.
Nhìn Cố Ngôn Hi đầu bù tóc rối hai người bật cười.
Hứa Mộc Tình chậm rãi bước tới chỗ Cố Ngôn Hi cười nói.
“Lúc nãy không phải cậu nói nhất định sẽ châm được lửa à?”
“Sau đó, muốn ai đó xem thành quả của cậu à”.
Hứa Mộc Tình nói vậy khiến mặt Cố Ngôn Hi đỏ ửng lên.
“Tớ chỉ nói vậy thôi, cậu đừng để bụng”.
Hứa Mộc Tình đưa tay vỗ lên vai Cố Ngôn Hi.
Cô học ngữ điệu và phong thái của Lý Phong bình thường khi nói chuyện.
“Yên tâm, tớ không để bụng mấy chuyện đó đâu”.
“Điều tớ qua tâm bây giờ là làm thế nào để có thể ăn cơm, bụng tớ đã đói lắm rồi”.
Cố Ngôn Hi tự ôm đầu mình.
Bây giờ cô ấy không còn nho nhã như bình thường được nữa, lúc này nhìn cô ấy trong giống như một cô thôn nữ.
Vẻ mặt cô ấy chán nản: “Tớ buồn quá đi thôi”.
“Tớ đã làm theo các bước trên ti vi nói vậy mà tại sao tớ không thành công?”
Hứa Mộc Tình nhìn Cố Ngôn Hi nói: “Tớ chưa xem qua chương trình ti vi như thế bao giờ, cũng không biết phải làm thế nào/?”
“Nhưng có một điều chắc chắn, những chương trình như vậy đã được phát sóng trên ti vi, chứng tỏ bọn họ cũng đã có thử nghiệm rồi”.
“Chắc là các bước không sai đâu, có thể cậu đã quên mất điểm nào đó thôi, cậu thử nghĩ kĩ lại xem?”
“Nếu mà không được nữa thì đợi chồng tớ về, đến lúc đó bảo anh ấy nhóm lửa”.
Lời nói của Hứa Mộc Tình dường như tạo cho Cố Ngôn Hi động lực lớn.
Lúc này Cố Ngôn Hi ngồi khoanh chân giống như một nhân vật trong truyên tranh của Đảo Quốc, đầu gật gật trầm ngâm suy nghĩ.
Ngay sau đó, Cố Ngôn Hi đột nhiên mở to hai mắt, vỗ nhẹ vào đầu mình.
“Cuối cùng tớ đã biết rồi, hóa ra tớ thực sự đã quên một chi tiết”.
Thế nhưng lúc này hai tay Cố Ngôn Hi đã chà xát vào thanh gỗ đỏ ửng lên rồi.
Cô ấy goi Trần Quả đến giúp đỡ.
Sức của Trần Quả vốn khỏe.
Cô ấy làm theo những gì Cố Ngôn Hi hướng dẫn, khoảng mấy phút sau liền mồi được lửa
Cố Ngôn Hi lúc này không vui, cô ấy chầm chậm hất mồi lửa này vào ngọn lửa.
Chu đôi môi gợi cảm lên và thổi nhẹ.
Trong chớp mắt, ngọn lửa có khói bay lên.
Sau đó là ngọn lửa bùng lên.
Lửa cháy lên rồi.
Ba người Hứa Mộc Tình giống như đang nựng trẻ con, dần dần khiến cho ngọn lửa cháy ngày càng to.
Đợi lửa cháy to dần, ba cô gái giống như vừa hoàn thành một việc lớn, họ ôm lấy nhau.
Sau đó ba người họ rửa sạch con vật giác xáp, kẹp nó lên giá gỗ để nướng.
Mấy phút sau, họ ngửi thấy mùi thơm phưng phức.
Cố Ngôn Hi hít một hơi thật sâu nói: “Trời ơi! Cái thứ xấu xí này mà khi nướng lên lại thơm thế!”
“Tớ con ngửi được phảng phất mùi thơm của dừa”.
Hứa Mộc Tình cười nói: “Xem ra, lát nữa chúng ta có thể chém gió trước mặt anh Phong rồi”.
Cố Ngôn Hi ngẩng đầu nói: “Nhất