Trong quá trình chạy, Cố Ngôn Hi rõ ràng là cảm thấy mệt mỏi.
Việc lái xe vừa rồi đã tiêu hao gần hết sự phấn kích của cô ấy.
Cố Ngôn Hi nói với Hứa Mộc Tình:"Này, tại sao vẫn chưa đến nhỉ? Tớ sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Hứa Mộc Tình chỉ vào một góc phía trước và nói: "Rẽ phải phía trước là đến rồi".
Theo chỉ dẫn của Hứa Mộc Tình, bốn người họ lao đến cuối hành lang, sau đó phá vỡ một cánh cửa.
Tuy nhiên, sau khi phá được cánh cửa này, Cố Ngôn Hi, Sandy và Trần Quả đều bị choáng váng.
Bởi vì những gì được hiện ra trước mặt họ không phải là một phòng thí nghiệm bí mật, cũng không phải là một nhà tù dùng để giam giữ các tù nhân.
Mà là bếp sau phòng ăn!
Cố Ngôn Hi không ngờ họ sẽ đến nơi này.
Cô ấy ngơ ngác nhìn Hứa Mộc Tình và nói: "Chúng ta đến đây làm gì vậy?"
Mà Hứa Mộc Tình cũng chả ngạc nhiên hay bối rối gì.
Rõ ràng, tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của cô.
Lúc này Hứa Mộc Tình lập tức quay đầu, duỗi tay về phía Trần Quả.
Trần Quả, người đã chuẩn bị từ lâu, ngay lập tức đưa cho Hứa Mộc Tình một thứ màu đen.
Hứa Mộc Tình vội vàng đón lấy thứ màu đen ‘pằng’ một cái, ấn vào một vị trí trong góc tường.
Người bình thường khó có thể nhận ra vị trí này.
Ngay lập tức, Hứa Mộc Tình nói với ba người ở xung quanh: "Mục tiêu ngay từ đầu của tôi là cái bếp sau trụ sở này".
"Căn cứ này rất lớn, đông người, như vậy phòng bếp của bọn họ cũng phải rất lớn".
"Muốn sản xuất thực phẩm cho hàng trăm hoặc thậm chí nhiều người hơn trong một khoảng thời gian ngắn".
"Họ chắc chắn cần một cái nồi hơi lớn và một dòng khí đốt tự nhiên ổn định".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2.
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3.
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4.
Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Hứa Mộc Tình chỉ vào một tấm biển treo cạnh tường và nói.
"Họ sử dụng khí metan để nấu thức ăn".
"Căn phòng phía sau bức tường này chuyên dùng khí metan làm cơm".
"Thử nghĩ xem, nếu nó phát nổ thì sẽ thế nào?"
Cố Ngôn Hi đưa tay ra che miệng.
Đôi mắt của Sandy trợn tròn mắt.
Trong khi nói chuyện, Hứa Mộc Tình lập tức vỗ vỗ vào cái thứ màu đen.
Đột nhiên, mấy con số màu đỏ xuất hiện trên thứ màu đen.
Số màu đỏ trên thứ màu đen đang đếm ngược!
Chỉ có năm phút.
Ngay sau đó, có một âm thanh ồn ào từ hành lang khi mấy người Hứa Mộc Tình đến khi nãy truyền đến.
"Họ ở đây".
Hứa Mộc Tình lập tức dẫn ba người từ phòng bếp đi ra cửa trước.
Sau khi rời khỏi nhà bếp, họ chạy không ngừng dọc theo một hành lang cao dần.
Cuối hành lang là nhà hàng đã được xây dựng trên mặt đất.
Họ lao ra khỏi nhà hàng nhanh nhất có thể.
Lúc này cả bốn người đều hoàn toàn bị ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Sandy hỏi Hứa Mộc Tình: "Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Vô hình trung, Sandy đã thích nghi với nhịp điệu do Hứa Mộc Tình hướng dẫn.
Lúc này Hứa Mộc Tình cười nói: "Chờ".
Cố Ngôn Hi nhảy dựng lên ngay lập tức và nói với Hứa Mộc Tình: "Không phải vậy chứ?"
"Cậu không nghe nói bọn khốn kiếp sắp đuổi kịp rồi sao?"
"Còn chờ cái gì nữa".
"Chờ chúng đến lột da của chúng ta ra à".
Cố Ngôn Hi vừa dứt lời thì đột nhiên có ba chiếc xe địa hình lao tới.
Cố Ngôn Hi nhanh chóng nâng hung khí trên tay lên, định lao vào xe địa hình.
May mắn thay, Sandy phản ứng khá nhanh, cô ta nhanh chóng nâng nòng súng trên tay Cố Ngôn Hi để tất cả đạn bắn lên trời.
"Đừng nóng, họ là người của mình".
Sandy nhìn thấy người điều khiển xe địa hình ở phía trước.
Đó cũng là một phụ nữ có làn da màu sô cô la đen.
Đối phương nhanh chóng dừng xe trước mặt đám người Hứa Mộc Tình.
Không kịp dài dòng, bởi vì có mấy viên đạn đã bắn qua bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Cùng lúc đó, Trần Quả vội vàng nhắc nhở: "Đi mau, chỉ còn một phút nữa là nổ đấy".
Bốn cô gái vội vã lên xe.
Tăng tốc về phía ngoài của căn cứ.
Khi họ vừa lao ra khỏi hàng