"Mặc dù tao tự tay giăng bẫy, nhưng thật đáng tiếc khi tao không tự tay cầm dao róc từng thớ thịt của nó ra được".
"Mà giờ mày lại xuất hiện, đúng là thời đến cản không kịp".
"Cho nên, thiệt thòi cho mày một chút rồi".
"Mày sẽ thay thế nó để tao hoàn thành những gì tao chưa làm được".
Vừa dứt lời, Hứa Thiên Tứ hất đầu một cái, đám người áo đen vây quanh Lý Phong cũng nhanh chóng vươn tay ra.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Những người mặc đồ đen bên cạnh Hứa Thiên Tứ có thực lực không hề yếu, chỉ vừa mới đưa tay ra.
Ai nấy đều đụng phải một lực va chạm rất mạnh.
Lập tức, từng người một bay ra phía sau như một quả bóng.
Bay qua đỉnh đầu những người đang đứng xem xung quanh, rồi rơi xuống đất một cách nặng nề.
Trợn mắt há hốc mồm.
Hứa Thiên Tứ há hốc miệng, tròn xoe mắt.
Bởi vì anh ta nhìn thấy Lý Phong cười.
Nụ cười này đã quá quen với anh ta rồi.
Kể từ giây phút anh ta bắt đầu nhìn thấy nụ cười này.
Anh ta và đám người xung quanh anh ta làm gì cũng không thuận buồm xuôi gió.
Đối với Hứa Thiên Tứ, Lý Phong chính là một cơn ác mộng.
Vốn nghĩ rằng cơn ác mộng này đã qua đi, từ đây có thể bình chân như vại.
Nhưng không ngờ tới là Lý Phong vẫn còn sống!
"Làm sao có thể thế được? Không! Không phải mày đã chết rồi sao?"
"Tao đã tận mắt chứng kiến chiếc trực thăng bị nổ tung thành từng mảnh!"
Lý Phong nhoẻn miệng cười nhẹ.
Lúc này Hứa Mộc Tình lái chiếc xe Mercedes Benz màu trắng của cô chạy tới, dừng cách đó không xa.
Hứa Mộc Tình không muốn xuống, vẫy tay với Lý Phong: "Chồng, đi thôi, bố mẹ đang đợi chúng ta đó".
Hứa Thiên Tứ khó mà tin được rằng Lý Phong vẫn chưa chết.
Tuy nhiên, ngay khi nghe thấy giọng nói của Hứa Mộc Tình, anh ta biết rằng tất cả những điều này không phải là mơ mà là thật!
Hứa Thiên Tứ nhảy dựng lên gần như ngay lập tức, xoay người bỏ chạy.
Anh ta chạy ra xa hơn mười mấy mét, đột nhiên chỉ vào Lý Phong, từ xa xa hét lớn một tiếng.
"Lý Phong, không ngờ là mày chưa chết".
"Nhưng như vậy cũng tốt, sau tao sẽ tự tay lột da chó của mày ra".
"Sau đó, xẻo từng miếng thịt của mày trước mặt Hứa Mộc Tình!".
Truyện Cung Đấu
Lý Phong nhìn Hứa Thiên Tứ một lượt, trong nháy mắt thân ảnh của anh chợt lóe lên.
Đồng tử của Hứa Thiên Tứ lập tức giãn ra, khi anh ta kịp phản ứng, Lý Phong đã đứng cạnh anh ta, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hứa Thiên Tứ.
Lý Phong vỗ vai Hứa Thiên Tứ hai lần.
"Có một câu nói tôi tặng anh nguyên văn này".
"Tôi vốn nghĩ rằng cuộc sống khá nhàm chán".
"Mà tự nhiên anh lại xuất hiện, được lắm, lại có đồ chơi rồi".
Sau đó, Lý Phong làm người lái xe và nhanh chóng rời đi cùng Hứa Mộc Tình.
Nhìn chiếc xe rời đi như bay, Hứa Thiên Tứ nghiến răng, trên mặt tràn đầy oán hận.
Từ từ, sự oán hận này tạo nên một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt anh ta.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên cười ha hả trước mặt mọi người.
"Lý Phong, mày cho rằng lần này tao đến đây một mình sao?"
"Vốn dĩ tao định một mình nuốt chửng Tập đoàn Lăng Tiêu thôi".
"Bây giờ có vẻ như tao lại phải tìm lại đồng minh rồi".
"Thế giới này phức tạp hơn nhiều so với mày nghĩ đấy".
"Trong thế giới rộng lớn này, có rất nhiều thế lực và nhân vật hùng mạnh mà mày chưa bao giờ ngờ tới đấy".
"Mày đợi đấy".
"Mày đợi đấy!!"
Hơn nửa giờ sau, trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton Ninh Châu.
Lúc này, có một người đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng mặc bộ vest đen.
Anh ta đang ngồi trên ghế sô pha, uống rượu một cách duyên dáng.
Phía sau anh ta là một người đàn ông khỏe như gấu.
Ngay cả khi người này đứng im lặng, cũng sẽ cho toát ra khí tức khủng khiếp.
Không lâu sau, cửa phòng tổng thống bị đẩy ra.
Chưa thấy người đã thấy tiếng.
"Hahahaha.
Xin lỗi, để anh Pence đợi lâu rồi".
Sau đó, Hứa Thiên Tứ bước vào, Hứa Thiên Tứ cười haha và ngồi ngay đối diện với Pence.
Đây là lần đầu Pence gặp Hứa Thiên Tứ.
Trước đó, anh ta chưa từng nghe đến tên người này.
Với thân phận và địa vị của mình, nếu là