"Chuyện này đến đây thôi".
"Chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết với nhau đi".
Nói xong, Thái Hổ xoay người rời đi.
Lúc này, Ngụy Thường không nhịn được nữa.
Vì từ đầu đến cuối Blair Clydesman chả thèm liếc nhìn hắn, dường như Ngụy Thường chỉ là con chó hoang ven đường.
Không, nếu là chó hoang thì ít nhất cô ta cũng liếc mắt nhìn.
Ngụy Thường chỉ là cỏ dại ven đường mới đúng.
Ngụy Thường đột nhiên xoay người, lúc này hắn rất xấu hổ và tức giận.
Hắn chỉ vào Thái Hổ chửi ầm lên: "Thằng chó, ông dám chơi tôi à?"
"Cậu Ngụy, không phải tôi chơi xỏ cậu".
"Tôi cũng vừa bị cảnh cáo đấy".
"Tôi cũng khuyên cậu đừng có làm bừa ở Ninh Châu".
"Nếu không cậu không gánh nổi hậu quả đâu".
Thái Hổ còn định càm ràm thêm mấy câu thì Hứa Hạo Nhiên hét lên.
"Lằng nhằng cái gì nữa, mau lái xe đi đi, không thấy phía sau tắc nghẽn rồi hả?"
Thái Hổ còn đang ra vẻ, nghe thấy thế thì co người rụt cổ, cười cười với Hứa Hạo Nhiên rồi lên xe rời đi.
Sau khi Hứa Hạo Nhiên giúp Blair Clydesman thì cũng đi luôn.
Cậu ta lái xe ngang qua chiếc Rolls-Royce.
Lúc đó, cậu ta còn thò đầu ra vẫy tay chào với hai siêu sao quốc tế bên cạnh Blair Clydesman.
Cả người Hứa Hạo Nhiên chặn ngang cửa sổ, cũng chắn mất tầm mắt của Blair Clydesman.
Blair Clydesman không nhìn thấy ai ngồi bên trong.
Nhưng ngay khi Hứa Hạo Nhiên ngồi vào trong xe.
Blair Clydesman hơi sửng sốt.
Cô ta hoảng hốt, cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy anh.
Nhưng ngay sau đó cô ta lập tức dẹp ý nghĩ này đi.
Chuyện này quá vô lí.
Anh sao có thể lái xe cho một người nhìn bình thường như Hứa Hạo Nhiên chứ?
Trên đời này không có người nào xứng để anh chủ động lái xe cho.
Nhưng sau chuyện hôm nay Blair Clydesman cũng thấy.
Một người bình thường như Hứa Hạo Nhiên chắc chắn có người chống lưng.
Xe Rolls-Royce cũng lái đi.
Ngụy Thường đứng bên đường ngơ ngác nhìn.
Sau đó, hắn từ từ nắm chặt tay.
Cục tức này hắn nuốt không trôi.
Thế là hắn gọi cho chú của mình.
"Chú à, cháu muốn chú giúp cháu một chuyện".
Bề ngoài thì hắn gọi người này là chú.
Nhưng thực ra nói về vai vế và địa vị trong gia tộc thì ông ta mới là người phải nịnh hót Ngụy Thường.
Ngụy Thường là con cưng của cả gia tộc.
Dù đi đến đâu cũng là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Từ nhỏ đến lớn hắn được dạy dỗ như người thừa kế trong tương lai.
Hắn muốn làm gì thì làm.
Ngụy Thường nói cho chú hắn biển số xe con màu trắng lúc nãy.
Sau đó hắn nói với ông ta: "Giờ cho người chặn chiếc xe đó lại ngay, cháu sẽ lái xe đuổi đến".
Nói xong, hắn cúp máy ngồi vào trong xe.
Lúc này, vẻ mặt hắn âm u.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, độc ác nói.
"Thứ chó má quê mùa".
"Mày tưởng chỉ dựa vào mấy cái trò mèo này của mày mà được người đẹp yêu thích à?"
"Tao nói cho mày biết, từ bé đến lớn những đứa nào giành đồ với tao không tàn phế thì cũng chết".
"Mày cứ đợi đấy, tao sắp đến rồi".
Lý Phong từ từ lái xe trên đường.
Hứa Hạo Nhiên thoải mái nói cho anh nghe lý tưởng và ước mơ của mình.
Với cậu em vợ này, Lý Phong đúng là cạn lời.
Suy nghĩ của Hứa Hạo Nhiên lúc nào cũng khác người.
Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Có nhiều khi anh nghĩ, cái tình tình này của em á, trái đất không chứa nổi em nữa rồi".
"Nếu em muốn tìm được nửa kia của mình thì chắc phải tìm ngoài vũ trụ mất".
Lý Phong vừa nói thế, Hứa Hạo Nhiên hào hứng hẳn lên.
Hai mắt cậu ta nóng rực nhìn chằm chằm Lý Phong nói: "Anh rể ơi, anh nói xem trên đời này có người ngoài hành tinh không?"
Người bình thường mà bị hỏi thế thì có hai loại phản ứng.
Một loại là cười mà không nói.
Loại thứ hai sẽ nói đây là con người bịa ra thôi.
Nhưng