Hai nhân viên này hiển nhiên không có địa vị cao, còn chỉ là nhân viên sale.
Rõ ràng là thuộc tầng cấp trung của công ty.
Nhưng họ có vẻ rất thoải mái tự nhiên trước Hứa Mộc Tình.
Như thể đang nói chuyện với một người đồng nghiệp quen vậy.
Hứa Mộc Tình nhìn hai người với ánh mắt trêu chọc.
"Vệ sĩ cao to khỏe mạnh mà hai người muốn đi cùng, có phải Trương Giai không?"
Hai nữ nhân viên nhìn nhau, trên mặt họ bất giác lộ ra vẻ bị nhìn thấu.
Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu thở dài: "Xin lỗi nhé, hai người đến muộn rồi".
"Đám Tiểu Hồng đã đưa anh ấy đến công trường xây dựng bến tàu sáng nay rồi".
Hai nữ nhân viên nghe vậy thì không khỏi đấm ngực giậm chân.
Blair Clydesman ở bên cạnh quan sát, ở Hứa Mộc Tình, cô ta thấy một đặc điểm mà cả đời này cô ta cũng không thể có được.
Là nòng cốt của tập đoàn, là người điều khiển toàn bộ tập đoàn.
Cô ta không thể tưởng tượng được cảm xúc của Hứa Mộc Tình khi nói chuyện với những người này.
Nếu đổi thành Blair Clydesman, cô ta thậm chí còn không buồn lãng phí thời gian với những nhân viên cấp thấp này.
Theo cô ta, những người này chỉ là một con chó mà nhà cô ta nuôi thôi.
Cho ăn đại một bữa là được rồi.
"Chị!"
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Hứa Hạo Nhiên chạy đến trước mặt Hứa Mộc Tình đầy phấn khích.
"Chị ơi, thẻ tín dụng của em cạn rồi.
Chị có thể cho em mượn ít tiền không".
Hình ảnh như vậy đã quá quen thuộc với Blair Clydesman.
Em trai cô ta thường đến gặp cô ta để vay tiền.
Nhìn thấy điều này, Blair Clydesman không khỏi ngây ra một lúc.
Lý Phong ăn nói khéo léo, vợ và em vợ thì lại không như vậy.
Tuy nhiên, lúc này, nghe thấy Hứa Hạo Nhiên phàn nàn với Hứa Mộc Tình.
"Chị ơi, chị có thể nói với mẹ yêu cầu ngân hàng tăng hạn mức thẻ tín dụng của em lên một chút không".
Blair Clydesman chế nhạo.
Đây là gương mặt của mấy cậu ấm điển hình.
Thẻ tín dụng có hàng trăm triệu mỗi tháng cũng không đủ.
Cũng giống như em trai của cô ta, Blair Clydesman đã hết lần này đến lần khác tăng hạn mức thẻ tín dụng lên.
Hiện em trai cô ta có hạn mức thẻ tín dụng hàng tháng là một tỷ.
Câu nói tiếp theo của Hứa Hạo Nhiên khiến Blair Clydesman đơ ngay lập tức.
Não lú luôn.
Chỉ nghe Hứa Hạo Nhiên vỗ đùi, vẻ mặt u oán.
"Chị nói xem,dù sao em cũng là cậu chủ trẻ tuổi của tập đoàn Lăng Tiêu đúng không?"
"Bố cũng chia cho em 20% cổ phần".
"Cái ngân hàng này đúng là quá đáng mà".
"Hạn mức thẻ ngân hàng của em chỉ là 6.
000 nhân dân tệ một tháng".
"Người bình thường chỉ cần lấy chứng minh thư ra ngân hàng làm thẻ tín dụng.
Cũng có 8.
000 đến 10.
000 rồi".
Không phản ứng kịp.
Blair Clydesman thực sự không phản ứng kịp.
Khi cô ta nghe Hứa Hạo Nhiên nói rằng hạn mức thẻ tín dụng ngân hàng của cậu ta là 6.
000 nhân dân tệ.
Phản xạ có điều kiện nghĩ là sáu mươi triệu.
Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên đã nói thêm một câu nữa làm Blair Clydesman cuối cùng cũng hiểu ra.
Đường đường là cậu chủ trẻ của tập đoàn Lăng Tiêu uy nghiêm, nhìn toàn bộ Ninh Châu.
Có thể nói là cũng là cậu ấm đấy chứ, thế mà hạn mức thẻ ngân hàng lại thấp như vậy!
Hứa Mộc Tình nở một nụ cười trên môi.
Cô cười nói: “Em muốn tăng hạn mức thẻ ngân hàng thì cũng được thôi”.
"Như lời bố mẹ nói, hãy trở về làm việc trong tập đoàn đi".
"Vị trí công việc đang bỏ trống chờ em đấy".
"Em không muốn!"
"Chị thân yêu của em, em chị ngày nào cũng chạy đông chạy tây với các đàn chị đấy, chị không lo em chị bị ăn mất sao?"
"Em là cậu chủ trẻ của tập đoàn Lăng Tiêu, không biết có bao nhiêu mỹ nữ đang thèm khát em đâu".
"Nếu chẳng may em bị người ta làm gì thì sao?"
Hứa Mộc Tình đưa tay ra nói với mấy chị em bên cạnh.
"Chị em, em tôi nói ngày nào cũng cùng mọi người ra ngoài, sợ bị ăn mất".
"Giờ mọi người cho nó một câu trả lời thống nhất đi nào".
Tất cả những người phụ nữ xung quanh, sau khi nghe những lời của Hứa Mộc Tình.
Họ hét lên gần như đồng thanh.
"Mơ đi!"
Một nữ nhân viên ăn mặc khá hở hang đứng dậy, ưỡn bộ ngực khủng ra.
"Tôi thà đi với bảo vệ ngoài cổng cũng không thèm để mắt đến cậu".
"Đúng