Sau nhiều lần lặp lại, Trương Ái Quốc cuối cùng đã lĩnh ngộ ra một kỹ năng hoàn toàn mới.
Tất cả những gì ông ấy cần làm là thở ra một hơi như thở dài.
Hơi thở lúc này sẽ rất nóng.
Nó giống như khí nóng thổi ra từ lò hơi!
Phải mất vài phút để châm một viên than.
Điều này thật tuyệt, Trương Ái Quốc chỉ cần thở hai hơi là được!
Cùng lúc đó, Liễu Ngọc Phân trở về biệt thự với một rổ rau.
Mặc dù bây giờ Liễu Ngọc Phân đã có cấp bậc đầu bếp rất cao.
Nhưng bà ấy không ở lại thủ đô để tiếp tục kinh doanh nhà hàng.
Đối với bà ấy, người nhà mới là quan trọng nhất.
Hơn nữa Liễu Ngọc Phân đã quen với việc làm nội trợ.
Nhất là sau khi trở về biệt thự ở Ninh Châu, có rất nhiều việc đang chờ bà ấy ở nhà.
Bởi vì không thuê người giúp việc, Liễu Ngọc Phân hầu như ngày nào cũng bận rộn, luôn chân luôn tay.
Mấy biệt thự lớn như biệt thự mà cả nhà Liễu Ngọc Phân ở, nhiều người thuê hai người giúp việc cũng không có cách nào để dọn dẹp toàn bộ biệt thự chỉ trong một ngày.
Nhưng Liễu Ngọc Phân lại có khả năng này.
Bởi vì bà ấy lên kế hoạch cho từng việc.
Mà động tác của bà ấy trước giờ đều rất dứt khoát.
Liễu Ngọc Phân rửa sạch tất cả các loại rau.
Buổi trưa hôm nay, bà ấy dự định sẽ nấu một số món nhắm mà cả Lý Phong và Hứa Mộc Tình đều thích ăn.
Liễu Ngọc Phân theo thói quen gọt bỏ vỏ của khoai tây, sau đó cắt nhỏ chúng ra.
"Cạch".
"Cạch".
"Cạch".
"Cạch".
"Cạch cạch cạch…"
Đối với Liễu Ngọc Phân, cắt khoai tây bằng dao làm bếp từ sớm đã trở thành thói quen hàng ngày.
Nhưng khi Liễu Ngọc Phân phản ứng kịp, bà ấy phát hiện ra rằng tất cả sáu củ khoai tây trên thớt đều đã được cắt thành từng miếng nhỏ!
Liễu Ngọc Phân kinh hãi nhìn kiệt tác của mình.
Bà ấy chớp mắt, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Bởi vì những củ khoai tây này hôm nay đã được cắt chỉ trong vài giây!?
Liễu Ngọc Phân cau mày.
Bà ấy nhất thời không phản ứng kịp.
Một lúc sau, Liễu Ngọc Phân bất an nói: "Kỳ quái, chả nhẽ mình bị phân tâm rồi sao?"
"Hừ, chắc mình bị phân tâm rồi, nếu không, làm sao có thể cắt những củ khoai tây này nhanh như vậy?"
Liễu Ngọc Phân thu dọn và bắt đầu cắt cần tây.
Kết quả là ‘cạch cạch cạch’ vài cái đã cắt xong cần tây!
Lần này, Liễu Ngọc Phân không bị phân tâm!
Sau khi bị choáng một hoặc hai phút.
Liễu Ngọc Phân hành động!
Không đến năm phút đồng hồ, Liễu Ngọc Phân đã làm xong tất cả các món ăn cần chuẩn bị vào buổi trưa hôm nay.
Đồng thời, nhân tiện bà ấy cũng làm sạch bồn rửa mặt.
Sàn nhà bếp cũng được lau sạch sẽ.
Liễu Ngọc Phân nhìn sàn bếp sáng bóng mà không nhịn được cười!
Ngay khi Liễu Ngọc Phân đang bật ra tiếng cười vô cùng sảng khoái.
Đầu tên trộm Hứa Hạo Nhiên đã ló ra sau cánh cửa.
"Mẹ, mẹ cười cái gì vậy?"
Hứa Hạo Nhiên từ trên lầu đi xuống, nghe thấy tiếng cười nghe rợn người từ trong bếp ở một khoảng cách xa.
Vào lúc này, Liễu Ngọc Phân đột nhiên quay đầu lại.
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt.
Cùng lúc đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nhận ra Liễu Ngọc Phân đang đứng ở đầu bếp bên kia.
Gần như trong nháy mắt, đã vọt tới trước mặt cậu ta.
"Má ơi!"
Hứa Hạo Nhiên sợ hãi xoay người bỏ chạy.
Kết quả là bị người đằng sau túm lấy cổ áo.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên nghe thấy giọng nói của mẹ.
"Con ngày hôm qua lại chạy tới ga xe lửa ông ổng hát đúng không".
"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi".
"Cho dù không muốn làm việc ở nhà, thì vẫn phải tìm một công việc tử tế!"
Đột nhiên, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy tiếng nói của mẹ mình bên tai.
Có tốc độ rất nhanh, nghe như có ai đó đã nhấn tua nhanh trên cuộn băng vậy!
Liễu Ngọc Phân nói rất nhanh!
Nghe xong, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đưa tay bịt tai và hét lên một tiếng.
"Mẹ, đừng nói nữa mà!"
Với tiếng hét của Hứa Hạo Nhiên.
Cửa sổ phòng khách đối diện đột nhiên nứt toác ra!
"Rắc!"
Sau đó, cửa sổ kính lớn trong phòng khách của biệt thự vỡ tung ngay lập