Tham gia hội nghị khoa học công nghệ hàng đầu thế giới.
Về nội dung thảo luận của hội nghị khoa học và công nghệ này đến bây giờ vẫn đang được cực kỳ bảo mật.
Là một doanh nghiệp của Hoa Hạ, có thể được mời tham dự hội nghị này là một vinh dự rất hiếm có.
Lúc này, một phóng viên đứng lên hỏi Hứa Mộc Tình.
“Giám đốc Hứa, theo như chúng tôi biết, tập đoàn Lăng Tiêu hiện đang kinh doanh các ngành cơ bản như bất động sản, nhà hàng và thời trang”.
“Chưa bao giờ bước chân vào lĩnh vực công nghệ cao”.
“Chúng tôi rất muốn biết, vì sao hội nghị công nghệ và khoa học thượng đỉnh lần này lại mời cô tham gia?”
Thật ra câu hỏi này cũng là câu hỏi mà cô muốn biết đáp án.
Sáng nay cô mới nhận được thông báo này.
Hứa Mộc Tình cười lắc đầu, nói: “Thực xin lỗi, tình hình cụ thể như thế nào bản thân tôi cũng không rõ lắm”.
“Có lẽ phải đợi đến Hồng Hải mới biết được”.
Một phóng viên khác cố tình đứng lên công kích.
“Xin hỏi đây có phải tin tức giả do nội bộ tập đoàn Lăng Tiêu các cô phát tán ra không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, giống như các ngôi sao đi thảm đỏ ấy”.
“Rõ ràng chẳng có vị gì nhưng nhất định phải đến để cọ nhiệt”.
“Chụp vài bức ảnh đăng lên là đã nói rằng mình được đến triển lãm phim quốc tế rồi”.
Cùng lúc đó, một người đàn ông đeo kính gọng đen đứng dậy.
Đầu tiên anh ta đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi, sau đó cười khẩy.
“Giám đốc Hứa, nếu cô không thể đưa ra thông tin đáng tin cậy để thuyết phục giới truyền thông chúng tôi”.
“Tôi đề nghị cô không tổ chức những cuộc họp báo không có ý nghĩa như vậy nữa”.
“Việc này vô cùng lãng phí thời gian của chúng tôi”.
Người đàn ông đeo kính gọng đen vừa dứt lời thì bất ngờ có thứ gì đó từ phía sau lao tới đập vào đầu anh ta.
“Bốp!”
“Ai đánh tôi vậy?”
Người đàn ông đeo kính gọng đen đột ngột quay đầu lại và nhìn sang.
Chỉ thấy Trần Quả trông vô cùng hả hê đang cầm một tập tài liệu trên tay.
Trần Quả lạnh lùng nhìn người đàn ông đeo kính gọng đen.
“Chú ý lời nói của anh, nếu anh dám vô lễ với giám đốc của chúng tôi”.
“Bộ phận pháp lý của tập đoàn chúng tôi sẽ lập tức khởi kiện công ty truyền thông của các anh”.
Nói xong, Trần Quả cầm tài liệu bước tới chỗ Hứa Mộc Tình, nói với cô.
“Chị, anh rể nhờ em đưa cái này cho chị”.
Hứa Một Tình cầm lấy tập tài liệu sau đó mở ra xem.
Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của cô.
Đám phóng viên ở phía dưới bình thường không thể nhìn thấy Hứa Mộc Tình nở nụ cười hạnh phúc như vậy.
Đám đàn ông chỉ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Nhưng phụ nữ thì có kinh nghiệm sâu sắc hơn.
Bởi vì cảm giác này, chỉ khi cảm thấy vô cùng hạnh phúc thì mới nở nụ cười rạng rỡ như vậy.
Lúc đó, vô số người đã lập tức bấm máy tanh tách, ghi lại khoảnh khắc cười tươi như hoa của Hứa Mộc Tình.
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình chiếu nội dung của tài liệu này lên màn hình lớn thông qua máy chiếu.
Khi mọi người xem nội dung trên màn hình lớn.
Hầu hết mọi người đều sững sờ.
Bởi vì bọn họ nhìn không hiểu chữ trên đó.
Đây lại là ký hiệu của Ba Tư!
Nhưng may mắn là những ký tự này đều đã có bản phiên dịch.
Ngay sau đó, mọi người đã nhìn thấy bản dịch của tài liệu trên màn hình lớn.
“Oa, hóa ra đây là thư mời tập đoàn Lăng Tiêu của công chúa Ba Tư!”
Công chúa Ba Tư Tina là một số trong mười người phụ nữ được yêu thích nhất thế giới.
Cô ấy cũng là nữ thần trong mộng của nhiều mỹ nam hàng đầu trên thế giới.
Mỗi năm cô ấy đều nhận được vô số lời cầu hôn.
Không quá lời khi nói rằng số những người đàn ông đã cầu hôn cô ấy cộng lại đủ một vòng trái đất.
Ngay cả khi cô mới năm tuổi, đã có người cha thay con mình tới cầu hôn rồi!
Từ nhỏ đến lớn, công chúa Tina của Ba Tư đều là tâm điểm của sự chú ý.
Bất kể cô ấy xuất hiện ở đâu đều sẽ gây nên chấn động.
Tuy nhiên, người phụ nữ xuất sắc như vậy.
Nhưng đến tận năm hai mươi sáu tuổi cô ấy vẫn chưa yêu đương lần nào.
Thậm chí không có một người đàn ông nào có thể tiếp cận cô ấy.
Rất lâu trước đây có tin đồn rằng công