Hứa Hạo Nhiên thấy chiêu thức mới mẻ như thế thì vội hỏi Lý Phong: "Anh rể ơi, nhìn chiêu này ngầu bá cháy luôn, nó tên là gì thế?"
Lý Phong chưa nói gì, vẻ mặt mẹ Tiểu Hồng nghiêm túc nói.
"Bát Môn Kim Tỏa Trận".
Vẻ mặt bà ta vô cùng sốc.
Bà ta nhìn Lý Phong chằm chằm nói: "Rốt cuộc cậu là ai? Sao cậu còn trẻ thế mà đã có thể sử dụng trận pháp cổ một cách thành thục như vậy được?"
Đúng như bà ta nói, trận pháp Bát Môn Kim Tỏa Trận mà Lý Phong sử dụng có từ thời Tiên Tần.
Bát Môn Kim Tỏa Trận giống như một cái nhà giam mà còn là một nhà giam không gian, không thể nào thoát ra được.
Một khi trận pháp lập xong thì dù là người hay yêu quái bị nhốt trong đó cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
"Các người không cần biết tôi là ai".
Lý Phong cười hờ hững, trên người không có sát khí.
Ánh mắt anh trông rất thân thiện.
Nhưng theo bản năng, hai mẹ con Tiểu Hồng vẫn rất kiêng dè anh.
Trong quan điểm bọn họ, Lý Phong là thứ nguy hiểm nhất trên thế giới này.
Mẹ Tiểu Hồng bỗng nhiên quỳ "bịch" xuống đất.
Lá bùa màu vàng của Lý Phong khiến bà ta lâm vào nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Là một La Sát đã sống một trăm bảy mươi năm, bà ta đã gặp đủ chuyện trên đời này rồi.
Bà ta cũng hiểu rất rõ, Lý Phong là một người có thực lực rất mạnh, còn mạnh hơn bà ta tưởng.
Vì bà ta chưa từng thấy người bình thường nào có thể nhẹ nhàng dùng một ngón tay, một lá bùa màu vàng mà tạo ra được Bát Môn Kim Tỏa Trận.
Cao thủ Đạo gia chân chính lập Bát Môn Kim Tỏa Trận cũng cần có ít nhất hai mươi người trở lên.
Mà thực lực của hai mươi người này phải cực kì sâu, nếu không sau khi lập trận xong, trong lúc điều khiến bọn họ sẽ hộc máu mà chết vì không đủ sức chống đỡ.
Nếu thế trận pháp sẽ sụp đổ.
Nhưng giờ nhìn Lý Phong không chỉ rất thành thạo.
Anh chả coi trận pháp siêu cấp này ra gì cả, anh làm dễ như trở bàn tay.
Người như vậy bà ta không thể đắc tội được.
Mẹ Tiểu Hồng vừa mới quỳ xuống, Tiểu Hồng đứng cạnh vội hét lên: "Mẹ, đừng cúi đầu trước bọn họ".
"Hai tên này chẳng phải thứ tốt đẹp gì, con chắc chắn sẽ tìm được cách ra ngoài, sau đó cắn bọn họ ra thành từng mảnh".
Tiểu Hồng vừa dứt lời, mẹ của cô ta đã kéo cô ta cùng quỳ trên đất.
Mẹ Tiểu Hồng cầu xin Lý Phong nói: "Người anh hùng à, mẹ con chúng tôi có mắt như mù, làm mất lòng cậu và bạn bè của cậu".
"Mong cậu rộng lượng, tha cho mẹ con chúng tôi một con đường sống".
Lý Phong cười nói: "Tôi thì đơn giản nhưng hai người phải xem ý em vợ tôi thế nào".
Lý Phong vừa dứt lời, mẹ Tiểu Hồng quay phắt đầu lại nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi bà ta nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên, bà ta đã biết cậu ta hơi ngốc nghếch.
Từ trước đến nay, Tiểu Hồng và mẹ cô ta luôn khinh thường loại người này nhất, cũng là đối tượng dễ xử nhất.
Nhưng giờ bọn họ phải quỳ xuống cầu xin cậu ta tha thứ.
Hứa Hạo Nhiên vò đầu bứt tai nói: "Muốn tôi tha cho hai người thì dễ ẹc".
"Nhưng hai người phải đồng ý với tôi một chuyện".
"Nếu hai người làm được thì tôi sẽ tha cho hai người".
Nói xong, trên mặt Hứa Hạo Nhiên nở một nụ cười đểu cáng mà tất cả đàn ông trên đời nhìn cái là hiểu liền.
"Muốn chết hả!", Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Tiểu Hồng vốn không bằng lòng lắm lập tức lóe thành một cái