Chị Vân không ngờ Hứa Dục lại bất ngờ đóng cửa lại, khiến cô nàng đang đi vào xém chút nữa đã đập đầu vào cửa.
Chị Vân đỡ cửa, lùi về sau nửa bước, quay đầu hỏi Hứa Dục: "Làm sao vậy?"
"Chị Vân", Hứa Dục vẫn đang cầm tay nắm cánh cửa: "Chị có nhớ bữa tiệc em tham gia mấy ngày trước mà có người tới bắt chuyện lúc em rời đi không?"
Chị Vân: "Vụng Về?"
Hứa Dục gật đầu, chỉ vào phòng họp: "Anh ta ngồi bên trong."
Chị Vân ngây ngẩn cả người: "Sao cơ?"
Hai người trầm mặc nhìn nhau, Hứa Dục chớp chớp mắt, chị Vân cũng chớp chớp mắt.
"Bên trong có mấy người?" chị Vân mở miệng hỏi trước.
Hứa Dục lắc đầu: "Có vài người, em chưa kịp nhìn kỹ."
Chị Vân hơi nhướng mày: "Em liếc mắt một cái liền thấy Vụng Về?"
Hứa Dục gật đầu.
Cậu cũng không biết tại sao người đầu tiên bản thân nhìn thấy lại là quý ngài Vụng Về nữa, đối phương rõ ràng đang ngồi ở trong góc.
Chị Vân xua tay, chỉ vào tay Hứa Dục: "Đi vào trước đã, đừng đứng ở chỗ này."
Hứa Dục gật đầu, lại một lần nữa đẩy cửa phòng họp ra.
Hoàn toàn giống như lần đầu tiên, Hứa Dục vừa vào cửa đã nhìn thấy quý ngài Vụng Về.
Ánh mắt của hai người bỗng nhiên chạm phải nhau.
"Chào buổi chiều." Hứa Dục lập tức thu hồi tầm mắt, sau đó thì lễ phép chào hỏi mọi người.
Trong phòng có năm người phỏng vấn, chờ Hứa Dục nói xong, quý ngài Vụng Về chỉ thờ ơ liếc nhìn cậu một cái, cũng không mở miệng nói chuyện.
Người đàn ông ngồi giữa mỉm cười: "Chào buổi chiều cậu Hứa, mời ngồi."
Hứa Dục đã tham gia rất nhiều cuộc phỏng vấn như thế này, xử lý coi như khá thành thạo.
Đối phương hỏi vấn đề gì, cậu đều có thể đối đáp trôi chảy, chị Vân ngồi bên cạnh thỉnh thoảng bổ sung thêm vài điều, một lúc sau thì phỏng vấn kết thúc.
Trong cả quá trình này, quý ngài Vụng Về không nói bất cứ câu nào.
Hắn sửa sang lại tây trang một lần, cầm bút hai lần, viết chữ một lần, nhìn điện thoại ba lần, mà thời gian còn lại đều là nhìn chằm chằm Hứa Dục.
Tất nhiên, ánh mắt của đối phương vô cùng lịch sự, Hứa Dục không có chút cảm giác bị xúc phạm nào cả, vả lại hầu hết đều là nhìn lúc cậu nói chuyện.
Hứa Dục chẳng biết bản thân mình bị làm sao nữa, quý ngài Vụng Về rõ ràng cách cậu rất xa, thế nhưng cậu vẫn có thể nắm rõ mọi hành động của hắn.
"Rất tốt, bên chúng tôi không có vấn đề gì, còn các cậu thì sao?", quản lí Trần ngồi đối diện với Hứa Dục nói.
Hứa Dục quay đầu nhìn chị Vân, chỉ thấy cô nàng lắc lắc đầu: "Không có vấn đề gì."
Quản lí Trần:"Vậy được rồi, hôm nay đến đây thôi.
Chúng tôi sẽ liên hệ với các vị sau."
Hai người đi ra khỏi phòng họp, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, chị Vân đã búng tay với Hứa Dục: "Chắc kèo rồi."
Hứa Dục gật gật đầu.
Mặc dù đối phương còn chưa chỉ đích danh Hứa Dục, hơn nữa theo tình huống bên trong thì cuộc phỏng vấn hôm nay cũng không chỉ có một mình cậu.
Chẳng qua đã ở trong giới giải trí lâu như vậy, chút cảm giác này vẫn cần phải có.
Chị Vân cất bút và notebook vào trong túi, nghĩ đến cái gì đó: "À mà quý ngài Vụng Về của em là người nào thế?"
Không đợi Hứa Dục trả lời, chị Vân lại kích động đứng lên kéo cậu đi xa phòng họp hơn một chút: "À đúng rồi, em có để ý đến người đàn ông ngồi bên trái cái người đầu tiên không?"
Hứa Dục khựng lại: "Sao thế?"
"Biết ngay là em không chú ý đến người ta mà", chị Vân nhìn về phía phòng họp, nói nhỏ: "Nếu chị không nhầm thì anh ta chính là Tô Nguyên Cửu! Má ơi, lúc chị đi vào nhìn thấy anh ta ở trong còn bị dọa chết khiếp.
Sao anh ta lại có mặt ở đây vậy?"
Hứa Dục cứ tưởng chị Vân sẽ nói vài lời khen ngợi người đàn ông kia, không ngờ cô lại nói như vậy.
Hứa Dục hỏi: "Tô Nguyên Cửu là ai?"
Chị Vân dùng tay ra hiệu im lặng rồi nói nhỏ: "Đại boss của JSS.
JSS là do anh ta sáng lập, toàn bộ công ty này đều thuộc về anh ta."
Hứa Dục vô cùng sửng sốt, nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì để phản ứng lại, chỉ đành lúng ta lúng túng mà chớp mắt hai cái.
"Chị Vân", giọng Hứa Dục khô khốc: "Kèo này chưa chắc đã thành."
Chị Vân hỏi: "Sao vậy? Tại sao?"
Hứa Dục vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu còn chưa kịp nói gì, cánh cửa phòng họp cách đó không xa đột nhiên phát ra tiếng động.
Hai người không nói gì nữa, đồng thời ngước mắt nhìn qua.
Cửa phòng họp vừa mở ra, Tô Nguyên Cửu trong miệng chị Vân cũng thong thả bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc tây trang từ hành lang bên kia đi qua.
Người nọ kính cẩn nói câu chào Tô tổng, sau đó thì đưa tập tài liệu trên tay cho Tô Nguyên Cửu, và thông báo cuộc họp ở tầng dưới sắp bắt đầu.
Tô Nguyên Cửu nhận lấy tài liệu rồi ngẩng đầu lên.
Hứa Dục với hắn bốn mắt nhìn nhau.
Không giống hai lần trước, lần này Hứa Dục rất lễ phép, nở một nụ cười với Tô Nguyên Cửu.
Chỉ có điều đối phương cũng không đáp lại dáng vẻ tươi cười kia, mà là đi thẳng đến chỗ cậu.
Chị Vân kín đáo kéo kéo áo Hứa Dục.
Tô Nguyên Cửu còn chưa đi đến chỗ cậu thì trong phòng họp lại có người đi ra, là người đã nói chuyện với Hứa Dục khi nãy - quản lí Trần.
Quản lí Trần cũng đi về phía cậu.
Tô Nguyên Cửu dừng lại ở trước mặt Hứa Dục: "Xin chào."
Hứa Dục cũng nói: "Chào anh."
Quản lí Trần đứng bên cạnh cười nói: "Vừa rồi tôi quên chưa giới thiệu, đây là Tô tổng."
Hứa Dục gật đầu mỉm cười: "Chào Tô tổng."
Tô tổng đột nhiên nở nụ cười, nhìn thẳng vào mắt Hứa Dục: "Bây giờ tôi có thể biết tên cậu chưa?"
Hứa Dục thành thật trả lời: "Tôi là Hứa Dục."
Chị Vân đột nhiên dùng sức mà kéo áo Hứa Dục.
"Đi về à?" Tô Nguyên Cửu hỏi Hứa Dục.
Hứa Dục gật đầu: "Ừ."
Tô Nguyên Cửu: "Cùng nhau đi đi.
Đúng lúc tôi cũng muốn xuống lầu."
Vừa dứt lời, người phụ nữ mặc tây trang bên cạnh Tô Nguyên Cửu khẽ thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, quản lý Trần cũng vô cùng bất ngờ.
Chẳng qua âm thanh của hai người đều rất nhỏ, động tĩnh cũng không lớn, nếu giả vờ không chú ý đến thì có thể coi như chưa xảy có gì xảy ra.
Hứa Dục và chị Vân đều hết sức ăn ý mà giả bộ như không nghe thấy gì, cùng nhau đi về phía thang máy.
Bầu không khí sau đó yên tĩnh cực kỳ, thậm chí còn có chút xấu hổ.
Trong lòng mỗi người đều có những suy tính riêng, nhưng trên mặt thì vẫn bình tĩnh, điềm đạm.
Thang máy nhanh chóng đi xuống dưới, chẳng bao lâu đã đến tầng 5 mà Tô Nguyên Cửu muốn tới.
"Tôi đến nơi rồi." Tô Nguyên Cửu nói.
Trong tháng máy, ngoại trừ Tô Nguyên Cửu vừa nói lời này, thì bốn người còn lại đều không dám đáp lại.
Chẳng một ai cho rằng Tô Nguyên Cửu đang nói chuyện với mình cả.
Hứa Dục có cảm giác đối phương đang nói với mình, thế nhưng cậu cũng không dám tự mình đa tình mà trả lời lại.
Chẳng qua, ngay sau đó Tô Nguyên Cửu đã cho câu một đáp án rõ ràng.
Cửa thang