Tính ra Tùy Tùy ra cửa rất sớm, nhưng đường đi hướng Kim Quang Môn thành Tây vẫn tấp nập người chen chúc, xe ngựa nối đuôi thành hàng.
Liên tiếp mấy ngày trời trong không mưa, bụi đất trên đường bay loạn, người đi đường cưỡi ngựa đều phủ đầy bụi bẩn, Tùy Tùy ngồi ở trong xe thỉnh thoảng cũng bị bụi bay lên làm sặc một chút.
Do nhiều người, tốc độ của xe ngựa chỉ bằng một nửa ngày thường, từ Sơn Trì Viện đến Kim Quang Môn xóc nảy hơn một canh giờ.
Ra khỏi thành người cũng không ít, cũng may con đường rộng rãi, cuối cùng tốc độ của xe ngựa cũng nhanh hơn một chút.
Tùy Tùy có dụng ý khác*, nếu đã lấy cớ xem Phật cốt xá lợi, không thể không đến chùa Thanh Long điểm danh**.
(Ji: *gốc 醉翁之意不在酒 - ý của Túy Ông không phải ở rượu, ý không ở trong lời; có dụng ý khác
**Gốc - 应个卯 - Lệ các quan thời xưa làm việc từ gìờ "Mão", ý chỉ việc điểm danh.
)
Ngoài cửa chùa, biển người tấp nập, từ xa xa nhìn lại trông như dòng nước lũ trào dâng về hướng cửa đập, người nhìn đến tê dại da đầu.
Tùy Tùy bị xóc nảy trên xe mất nửa cái mạng, còn phải chịu đựng thân thể không thoải mái, căng da đầu chen chúc vào đám người, thật sự khổ không nói nổi.
Nàng vẫn là xem nhẹ lòng nhiệt tình thành kính Phật Tổ của dân chúng thành Trường An.
Vất vả lắm mới vào được cửa chùa, Tùy Tùy ngẩng đầu nhìn Mặt trời, thời điểm hẹn Đoạn Bắc Sầm sắp đến rồi, nàng không dám trì hoãn nữa, lập tức đến chính điện thờ phụng Phật cốt xá lợi.
Trước đại điện chùa Thanh Long rộn ràng nhộn nhịp, cơ hồ chen chúc đến con kiến không thể chui lọt, Linh Lung Thất Bảo Các cách một bức tường lại có một quang cảnh khác.
Chùa Thanh Long được xây dựng dựa vào thế núi, Phật điện Phật các cùng phòng thiền chi chít khắp nơi như sao trên trời, Linh Lung Thất Bảo Các đó là nơi cao nhất trong chùa Thanh Long.
Từ Phật các nhìn xuống có thể thu hết phong cảnh của chùa vào đáy mắt.
Lúc này có mười mấy vương tôn công tử cẩm y hoa phục, đai ngọc kim quan ngồi trong Các, vừa nhàn hạ dùng thức ăn chay, vừa nhìn Phật điện phía xa.
Một người trong đó mặc áo gấm hoa văn hoàng gia màu lục, đầu đội Bạch Ngọc quan, eo mang đai Tử Kim, thực sự là Tề Vương Hoàn Huyên.
Chùa Thanh Long mở thịnh hội Phật cốt xá lợi sáu mươi năm một lần, đế hậu sùng Phật nhưng không thể đích thân tới, Thái Tử mới vừa thành hôn, nhi tử như hắn đây liền thay bọn họ tới lễ Phật.
Nhóm khách hành hương sớm trước đó đã ùa vào, chiêm ngưỡng Phật cốt và kính hương xong ra ngoài.
Một người khác mặc áo lụa dài khổng tước màu tím, đeo đai Bạch Ngọc, đôi mắt tựa như hồ ly, bàn tay lạnh lẽo cầm một chiếc quạt bằng ngọc, ngón tay kia trông còn trắng và tinh tế hoàn mỹ hơn cả ngọc, lại là Dự Chương Vương Hoàn Minh Khuê có danh ăn chơi trác táng đứng đầu kinh thành.
Hắn cùng mấy con cháu tông thất xú vị tương đầu* dựa vào lan can, nhìn các nữ tử ra ra vào vào trong chính điện, luôn đánh giá vài câu.
(Ji: *Xú Vị Tương Đầu - 臭味相投 - ngưu tầm ngưu, mã tầm mã; mùi thối hợp nhau; bọn xấu thường chơi chung với nhau, nồi nào vung nấy, mây tầng nào gặp mây tầng đó.)
Ngồi bên cạnh còn có một đồng liêu mặc bạch y, tay cầm bút, viết viết vẽ vẽ trên lụa gấm dựa trên phân phó của Dự Chương Vương.
Một nam tử mặt dài mặc Hồ phục Khổng Tước xanh lục, tuổi chừng nhược quán nói với Dự Chương Vương: "Những nữ lang này đều mang mũ sa rèm không thấy rõ mặt, loạt mỹ nhân này Tử Ngọc huynh sợ là không dễ chọn ra đâu."
"Lời này của hiền đệ sai rồi," Hoàn Minh Khuê cười dùng quạt xếp khẽ chỉ lên hai mắt của mình, "Nếu đệ có đôi mắt này của ngu huynh, chỉ cần quét mắt một cái liền tìm ra được tuyệt đại giai nhân."
Nam tử Hồ phục nửa tin nửa ngờ: "Huyền bí vậy sao? Hôm nay Tử Ngọc huynh thấy được mấy tuyệt đại giai nhân rồi?"
Hoàn Minh Khuê "Chẹp" một tiếng: "Mỹ nhân dễ có, nhưng tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành lại khó tìm, nếu tùy tiện tìm cũng có thể thấy, còn gọi gì là tuyệt đại giai nhân chứ?"
"Như thế nào mới tính là khuynh quốc khuynh thành?" Nam tử Hồ phục nổi lên hứng thú, "Tựa như hoa khôi Yêu Nguyệt lâu Oánh Châu có tính không?"
Hoàn Minh Khuê lời ít mà ý nhiều: "Dung chi tục phấn."
"Vậy thiên kim phủ Trương tướng thì sao?" Một người khác nói.
"Vẫn là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, suốt ngày cười ngây ngô, không thanh tao." Hoàn Minh Khuê nói.
Có người trộm liếc mắt nhìn Tề Vương một cái, thấp giọng nói: "Ta biết có một người, tuyệt đối được xưng với khuynh quốc khuynh thành, ngay cả Tử Ngọc cũng không lấy ra được khuyết điểm nào."
Mọi người vừa nghe liền biết người hắn nói chính là đệ nhất mỹ nhân Trường An Nguyễn Nguyệt Vi, chỉ là ai cũng không dám công khai xoi mói Thái Tử Phi đương triều, huống hồ trong phòng còn có Tề Vương.
Còn Hoàn Minh Khuê lại chỉ hơi cười nhạt "So với danh tiếng lừng lẫy, thật sự khó xứng nổi."
Thanh âm của hắn không nhẹ không nặng, không hề cố tình tránh người, dám xoi mói ý trung nhân của Tề Vương trước mặt hắn, cũng chỉ có Dự Chương Vương không tiếc bừa bãi này.
Nhưng kỳ lạ chính là, bọn họ một người cao ngạo, một người không thể kiềm chế, quan hệ quăng tám sào cũng không tới, nhưng qua lại cá nhân không tệ.
Nếu lời này nói ra từ miệng người khác, Hoàn Huyên có lẽ sẽ không vui, nhưng Hoàn Minh Khuê nói ra, hắn lại lười so đo.
Hoàn Huyên không phản ứng, nhưng một người khác trong phòng lại đứng ngồi không yên, nhảy dựng lên, cười lạnh nói: "Tầm mắt của Dự Chương Vương cao như vậy, e rằng cũng chỉ có thần tiên trên trời mới có thể lọt vào mắt."
Người nói là một thiếu niên tuổi chừng mười sáu mười bảy, mặc áo gấm màu đỏ hoa văn Thù Du, trên vai khoác áo lông chồn trắng xám bạc, sắc mặt trắng đến trong suốt, hơi hiện ra sắc xanh bệnh trạng, vóc người hắn không lùn, nhưng vì ốm yếu nên nhìn có chút nhỏ gầy.
Hiển nhiên là hắn đang tức giận, hơi thở hổn hển, hai má hiện lên sắc hồng không bình thường.
Loại lời chứa dao giấu kiếm này, nhưng Hoàn Minh Khuê lại không cho là ngang ngược, nâng khóe miệng: "Thế tử tán thưởng, chỉ là tiểu vương ăn ngay nói thật thôi."
Người mới vừa rồi là thế tử Triệu Thanh Huy của Võ An công, luận theo thân thích là biểu đệ của Nguyễn Nguyệt Vi, từ nhỏ hắn đã ngưỡng mộ biểu tỷ, chỉ sợ si tâm đối với Nguyễn Nguyệt Vi so với Tề Vương chỉ có hơn chứ không kém, chẳng qua do hắn bệnh tật ốm yếu không thường đi đi lại lại, không quen thuộc với vương tôn công tử trong phòng này.
Mọi người đều biết tên ma ốm này tính tình âm trầm cổ quái, cố tình phu thê Võ An công chỉ có một đích tử, liền xem hắn thành tròng mắt mà sủng ái, nuông chiều đến kiêu căng không hiểu thế sự.
Nếu là người khác có lẽ sẽ cho hắn chút mặt mũi, nhưng người phú quý nhàn rỗi như Hoàn Minh Khuê sẽ không.
Hắn có Hoàng thượng chống lưng, lại có gia phụ từng nhường vị trí Thái Tử trước đây, chỉ cần không mơ tưởng ngôi vị Hoàng đế, sắc mặt của ai cũng không cần xem —— hắn càng càn quấy thiên tử càng yên tâm.
Biết rõ mình đã chọc thiếu niên kia nổi trận lôi đình, hắn vẫn ngậm cười, thong thả an nhàn phe phẩy quạt xếp.
"Chẳng lẽ trong mắt Dự Chương Vương không có người nào có thể xứng với tuyệt đại giai nhân sao?" Triệu Thanh Huy không buông không tha.
"Vậy cũng không đúng," đích thứ tử Đỗ nhị lang của Lương Quốc công thường cùng hắn lăn lộn cười nói, "Tuyệt đại giai nhân chân chính, hắn cũng từng gặp qua một đôi."
"Một đôi sao?" Mọi người nổi lên hứng thú.
Đỗ Nhị Lang điềm tĩnh gật đầu: "Là một đôi mẫu thân nữ nhi."
"Là nữ quyến nhà ai thế?" Có người hỏi.
Đỗ Nhị Lang cười nói: "Khi đó hắn mới bảy tuổi, nhìn thấy Tiêu phu nhân cùng nữ nhi của Đông An vương phủ ở trong cung, còn kéo tay áo của Tiêu phu nhân, vừa khóc vừa nháo muốn bà hứa gả nữ nhi cho hắn, tiểu cô nương Tiêu gia kia nhỏ hơn hắn hai tuổi còn sứt một chiếc răng cửa, mà thiếu chút nữa vặn gãy cánh tay hắn."
Đỗ Nhị Lang nhắc tới đoạn giai thoại này tất nhiên là có ý hòa giải, mọi người cười rộ theo.
Mà Triệu thế tử là kẻ không hợp lẽ thường, lạnh lùng nói: "Ta nói là ai, thì ra là Mẫu Dạ Xoa của Tiêu gia, tầm nhìn của Dự Chương Vương chỉ thấy được một điểm nhỏ ấy thôi à."
Tiêu Đồng An nhiều năm sinh sống ở biên quan hiểm yếu, Tiêu phu nhân vì làm con tin mà ở lại kinh thành, còn nữ nhi Tiêu Linh theo phụ thân ở Ngụy Bác, chỉ từng đến kinh thành một lần lúc còn nhỏ.
Ở kinh thành này không nhiều người gặp qua nàng, lúc nàng chiến công hiển hách, liền có nhiều người lan truyền nàng có cơ bắp cuồn cuộn, mặt như mãng phu, là một Mẫu Dạ Xoa.
Tiêu Linh vào kinh là chuyện đã mười mấy năm trước, khi đó Triệu thế tử vẫn còn là trẻ sơ sinh trong tã lót, tất nhiên chưa từng thấy mẫu nữ Tiêu phu nhân, nhưng bởi vì Dự Chương Vương xem thường biểu tỷ như nữ thần trong lòng hắn, liền muốn hạ thấp người mà hắn tôn sùng một trận.
Mọi người đều có chút xấu hổ, Đỗ nhị lang đang muốn nói vài lời dí dỏm để giảng hòa, nhưng lại có người lên tiếng trước.
"Người kia đã qua đời, Triệu thế tử gièm pha một người chết như thế, còn là một công thần của Đại Ung," Hoàn Huyên đặt chén trà xuống, lạnh lùng nói, "Võ An Công dạy con chính là như vậy sao?"
Mọi người không dám thở mạnh một tiếng, trong các nhất thời tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Gương mặt chỉ bằng một bàn tay của Triệu thế tử tức khắc căng phồng đỏ bừng, nhưng thân vương có quyền thống lĩnh Thần Dực Quân cũng không phải là kẻ nhàn rỗi như Hoàn Minh Khuê, cho dù hắn có mười cái lá gan cũng không dám giáp mặt chống đối.
Hắn chỉ đành cưỡng chế nén lại ngữ khí kia, ngưng tụ hận ý trong ánh mắt nham hiểm hung ác.
Hắn tự hỏi trên đời không có người nào hiểu biểu tỷ, trân quý biểu tỷ hơn hắn, mọi người cứ luôn nói Tề Vương si tình, kỳ thật thì sao? Người trong lòng bị gièm pha, hắn sự bất quan kỷ* không rên lấy một tiếng, ngược lại vì Mẫu Dạ Xoa không chút liên quan mà ra mặt, thật sự buồn cười.
(Ji: *Sự Bất Quan Kỷ - 事不关己 - chuyện không liên quan đến mình)
Triệu Thế tử xem Tề Vương là kẻ thù, hận không thể khiến hắn thiên đao vạn quả, Hoàn Huyên lại lười liếc mắt nhìn hắn một cái, thu hồi tầm mắt.
Đúng lúc này, người khởi xướng Hoàn Minh Khuê lại nói: "Mới vừa nói tuyệt đại giai nhân có thể gặp nhưng không thể cầu, đây chẳng phải tới một người rồi sao."
Lại quay đầu nói với đám đồng liêu: "Đầu bảng của hôm