Ngày Thu Tiển đầu tiên là săn bắn trong vòng vây.
Mấy ngàn cấm quân dùng dây lưới vây xung quanh khu vực săn bắn, muôn thú trong phạm vi vài dặm được lùa vào bãi săn để Hoàng đế cùng quan lại săn bắn.
Hoàng đế thời trẻ văn võ song toàn, anh khí tràn trề, đã từng ngự giá thân chinh, rong ruổi sa trường, nhưng mấy năm gần đây chịu đủ ốm đau quấy nhiễu, tinh thần thể xác không được như trước, chỉ kéo cung bắn hai con nai, liền trở về hành cung nghỉ ngơi.
Tiếp theo Thái Tử, Tề Vương cùng các quan lại dựa theo phẩm cấp mà đi săn, sau cùng là cấm vệ chạy theo từng đoàn, trong một chốc chỉ thấy phong mao loạn vũ, huyết vũ phi tiên, tiếng dã thú gầm rống vang khắp nơi.
Hoàn Huyên bắn xong bảy cây vũ tiễn của hắn, liền mang theo Tùy Tùy rời khỏi bãi săn, giải thích với nàng: "Săn bắn thế này được dùng để luyện binh từ thời cổ, chỉ tập trung vào vùng bao vây của đám cấm vệ, công thủ tiến thoái, lại chẳng có bao nhiêu lạc thú săn bắn, mấy ngày sau không có vòng vây săn này, cô dẫn ngươi vào rừng săn đuổi, thế mới vui."
Tùy Tùy gật đầu: "Vâng." Ngày săn thứ nhất, xung quanh bãi săn nhỏ đều là cấm vệ, Thái Tử dù muốn động thủ cũng không tìm thấy thời cơ, mấy ngày sau mới là phần đặc sắc nhất.
Hoàn Huyên chỉ lên lầu các trên sườn núi: "Đó là Dao Quang lâu, có thể nhìn thấy bãi săn từ xa, hôm nay không có việc gì, chúng ta đi xem săn bắn."
Hai người cưỡi ngựa, mang theo thị vệ đi về sườn núi.
Tới phía trước lâu, Tùy Tùy vừa ngẩng đầu, đã thấy phu phụ Thái Tử đang dựa trên lan can màu son nhìn ra khu vực săn bắn từ xa.
Thái Tử Phi hôm nay mặc một bộ kỵ trang thục cẩm hoa văn hải đường cùng hoa mận màu nhạt, búi mái tóc đen như nam tử, mắt ngọc mày ngài không gì sánh bằng.
Một cơn gió lạnh mang theo mùi máu tươi thổi tới từ trong rừng, Thái Tử lập tức cởi áo choàng trên người, cẩn thận khoác lên vai thê tử, đích thân giúp nàng buộc dây trên cổ áo, sau đó ôm vai nàng, yêu thương thân mật không nói nên lời, càng gắn bó keo sơn hơn lần gặp ngẫu nhiên ở lễ Thượng Nguyên.
Có điều cũng không biết có phải ảo giác hay không, Tùy Tùy cảm thấy Nguyễn Nguyệt Vi có chút trốn tránh, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng đờ.
Hoàn Huyên cũng thấy huynh tẩu trước lan can, bước chân ngừng một chút.
Hắn quay đầu nhìn, phát hiện Lộc Tùy Tùy đã dừng ở phía sau cách hai bước.
Hôm nay nàng vẽ rắn thêm chân* dán thêm hai cọng râu trên mép miệng chẳng ra sao cả, vừa khó coi vừa tức cười.
(Ji: *Ý chỉ làm những việc vô ích)
Hoàn Huyên nhướng mày: "Sao vậy?"
Tùy Tùy nói: "Thuộc hạ đợi điện hạ ở dưới lầu sao?"
Hoàn Huyên vốn có chút do dự, thấy dáng vẻ cụp mi rũ mắt không có tiền đồ của nàng, trái lại không thoải mái, nhướng mày: "Theo sát." Nhưng chỉ giống một chút, cũng không phải làm chuyện sai trái, chẳng lẽ đều phải che giấu cả đời sao?
Tùy Tùy trong lòng kinh ngạc, nàng cho rằng Hoàn Huyên sẽ tận lực tránh để nàng xuất hiện trước mặt Nguyễn Nguyệt Vi, vì thế cung yến hôm qua cũng tìm một cái cớ để lưu nàng lại tẩm điện, không nghĩ tới nàng đã chủ động rồi lại tùy tiện đưa thứ hàng giả là nàng tới trước mặt chính chủ.
Nghĩ lại một chút, mấy ngày Thu Tiển, nàng theo bên người Hoàn Huyên, suy cho cùng cũng sẽ có lúc bị Nguyễn Nguyệt Vi bắt gặp, so với việc che giấu bằng mọi cách cuối cùng bị chính chủ phát hiện, chi bằng thẳng thắn một chút.
Nàng không nghĩ nhiều tiếp nữa, theo Hoàn Huyên lên lầu.
Trong lâu ngoại trừ phu phụ Thái Tử, còn có mấy vị công chúa, hoàng tử nhỏ tuổi cùng các quận chúa tông thất, huyện chúa, vừa thấy Hoàn Huyên tất cả đều chào hỏi.
Tiến lên cuối cùng là nữ tử ước chừng 17-18 tuổi, trang phục không hoa lệ như công chúa tông thất, nhìn giống nữ quyến nhà công thần, diện mạo nàng cũng không giống người Hoàn gia, giọng nói mềm mại tinh tế có mấy phần tương tự Nguyễn Nguyệt Vi, Tùy Tùy lập tức suy đoán thân phận của nàng —— trước lễ Thượng Tị có lời đồn nói Hoàng đế thay Tam tử chọn đường muội của Thái Tử Phi làm chính phi, vị này nói thế chính là Lục nương tam phòng của Ninh Viễn Hầu phủ rồi.
Quả nhiên, nữ tử này uyển chuyển hành lễ với Hoàn Huyên, ôn nhu nói: "Dân nữ Nguyễn thị bái kiến Tề Vương điện hạ, điện hạ vạn phúc."
Hoàn Huyên lạnh mặt hơi gật đầu: "Không cần đa lễ."
Nguyễn Lục Nương ngẩng đầu lui sang một bên, rặng mây đỏ đã bay đầy mặt.
Sau Thượng tị xảy ra chuyện của Trần Vương, ngay sau đó là xét nhà diệt tộc Thục phi, hôn sự của Hoàn Huyên cứ thế trì hoãn, trong Sơn Trì Viện không ai nhắc chuyện này trước mặt Tùy Tùy, nàng cũng đã quên.
Nếu Hoàng đế đã phá lệ để đường muội của thái tử phi tới Li Sơn, biểu thị rất vừa lòng đối với con dâu tương lai này.
Xem ra sau Thu Tiển, chuyện tốt của Tề Vương cũng đến gần rồi, nói không chừng trước đêm trừ tịch có thể đã định ra hôn sự rồi.
Hoàn Huyên sang năm liền tròn hai mươi tuổi, thân vương thành thân ở tuổi này đã tính là muộn, Tùy Tùy chẳng bất ngờ chút nào.
Dù sao những việc này chẳng liên quan gì đến nàng, đợi xong chuyện ở đây nàng liền phải về Hà Sóc rồi.
Nàng cúi đầu xuống, làm như không biết, tận lực không để Nguyễn Lục Nương chú ý, đều sắp đi rồi, thật sự không cần cắm một cái rễ trong lòng Vương phi tương lai.
Nhưng khi bọn họ lên lầu Nguyễn Lục Nương đã chú ý tới "thị vệ" thanh tuấn trắng nõn phía sau Tề Vương, tuy rằng giơ tay nhấc chân khá giống nam tử, không trang điểm còn dán hai cọng ria mép, nhưng nàng biết đây là một nữ tử, bởi vì nàng đã sớm nghe Tam đường tỷ từng nhắc tới người này.
Hôn phu tương lai có một ngoại trạch mỹ mạo, dù là ai thì trong lòng đều sẽ không thoải mái, nhưng thân phận Tề Vương như vậy, trong phòng có mấy thị thiếp mỹ tì lại là hết sức bình thường, một quan tứ phẩm như phụ thân nàng cũng có đến năm sáu cơ thiếp.
Muốn làm chủ mẫu vương phủ, vẫn phải có chút lòng khoan dung.
Huống hồ nàng đã hỏi thăm, nữ tử này chỉ là một thôn phụ lúc Tề Vương vào núi diệt phỉ trùng hợp cứu được, nhưng ỷ vào nhan sắc tựa Tam đường tỷ của nàng, mới được Tề Vương điện hạ coi trọng, đến cùng ngay cả tư cách thị thiếp để tiến vào Vương phủ cũng không có, vì thế một ngoại trạch phụ dưỡng ở biệt quán, nàng so đo làm gì chứ?
Nàng chỉ làm như không thấy, dời ánh mắt khỏi đó, vừa bắt chuyện cùng Chân Dương quận chúa, vừa thỉnh thoảng ngượng ngùng liếc mắt nhìn Hoàn Huyên.
Nguyễn Nguyệt Vi tất nhiên cũng phát hiện người phía sau Hoàn Huyên, sắc mặt tức khắc trắng bệch mấy phần.
Sau lễ Thượng Nguyên, nàng lặng lẽ cho người hỏi thăm tin tức Tề Vương phủ, nghe nói từ đêm đó về sau Hoàn Huyên không tiếp tục đến biệt quán, trong lòng thực sự mừng thầm một trận.
Nhưng nào ngờ ngoại trạch phụ kia tâm cơ lợi hại, không biết đã dùng thủ đoạn gì, lại câu dẫn Hoàn Huyên đến biệt viện, nghe nói nửa đêm còn thỉnh Tôn phụng ngự của Thượng Dược Cục đến biệt viện chẩn bệnh cho nữ tử kia, từ đó về sau, hắn thậm chí ngay cả vương phủ cũng không trở về, cơ hồ ngày ngày đều ở cùng một chỗ với ngoại trạch phụ kia.
Nữ tử kia cực kỳ yêu mị, Hoàn Huyên mới biết sự đời, sắc lệnh trí hôn cũng thôi đi, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới hắn thế mà lại mang nàng ta đến Thu Tiển Li Sơn.
Nàng dựa theo ý của Hoàng đế mang đường muội đến, vui vẻ miễn cưỡng tác hợp cho bọn họ, đã là chuyện khó khăn chua xót, hiện giờ lại đến một ngoại trạch phụ, khác nào tuyết thượng gia sương*.
(Ji: *Tuyết thượng gia sương - 雪上加霜 - hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương [ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề])
Nhưng nàng càng khó chịu, càng không thể lộ ra manh mối, đặc biệt là ở trước mặt Thái tử, gần đây bọn họ vất vả lắm mới cầm sắt hòa minh lại như lúc mới vừa thành hôn, không thể để hắn nhìn ra trong lòng nàng đặt một người khác.
Trong lâu cũng có vài người khác nhìn ra thị vệ phía sau Hoàn Huyên có chút cổ quái, nhưng đều giả vờ không nhìn thấy.
Đáng tiếc luôn có người thiên sanh tâm đại*, bộc trực hơn những người khác.
Chỉ nghe một tràng tiếng bước chân "thịch thịch thịch" dưới lầu vang lên, một mỹ nhân kính trang mắt ngọc mày ngài bước nhanh lên lầu.
(Ji: *Thiên sanh tâm đại - 天生心大 - ngay thẳng, không vòng vo, có gì nói nấy.)
Thái Tử cùng Hoàn Huyên đều tiến lên chào hỏi: "Hoàng tỷ."
Tùy Tùy liền biết đây là trưởng nữ đích xuất Thanh Hà công chúa của Hoàng Hậu.
Đại công chúa ném roi ngựa cho thị vệ phía sau, nhìn lướt qua trong lâu: "Hiếm khi săn bắn, trái lại các đệ đều ở đây lánh mặt nhàn nhã."
Dừng một chút, tự cười nói: "Săn bắt trong vòng vây xác thật chẳng có gì vui, tùy tiện hướng chỗ nào cũng đều có thể bắn trúng, có ý nghĩa gì nữa chứ."
Thái Tử cười: "Hoàng tỷ ắt hẳn chiến quả tương đối lớn rồi."
Đại công chúa dùng khăn lau mồ hôi trên trán: "Chẳng được bao nhiêu con, chỉ bắn được lợn rừng, đã đưa đến hành cung bảo ngự thiện hầm rồi, buổi tối chia cho điện của các đệ."
Mọi người đều khen ngợi kỵ xạ của nàng tinh vi, ánh mắt Đại công chúa lại dừng trên người Tùy Tùy, đánh giá nàng trên dưới vài lượt, nói với Hoàn Huyên: "Hôm nay một thân vệ của ta ngã ngựa chân bị thương, Tam Lang cho ta mượn một người đi."
Hoàn Huyên đương nhiên biết ý của nàng là Túy Ông bất tại tửu, mi tâm nhăn lại, quay đầu lại nói với Quan Lục: "Ngày mai ngươi đi theo Đại công chúa."
Đại công chúa lập tức lắc đầu: "Quan thống lĩnh đi theo ta đại tài tiểu dụng rồi."
Nàng vươn ngón tay sơn màu đỏ tươi, chỉ vào Tùy Tùy, cười thân thiết: "Tiểu huynh đệ, ngươi biết săn thú không? Vậy ngươi theo ta đi."
Tùy Tùy ngạc nhiên, nhất thời không biết Đại công chúa này trong hồ lô bán thuốc gì.
Mặt Hoàn Huyên đen lại, hắn biết tính tình của trưởng tỷ này, nhất định không có thâm ý gì cả, hơn phân nửa là thật sự xem Lộc Tùy Tùy trở thành thị vệ, thấy nàng tuấn tú, mới muốn làm bạn với nàng.
Nàng vẫn luôn thích mỹ sắc, trong phủ dưỡng rất nhiều nhạc công cầm sư mỹ mạo, ngay cả chọn thị vệ cũng đều nhìn mặt, bởi vì phò mã rất ghen tuông, nàng không dám dưỡng nam sủng, nhưng chỉ cần vừa có cơ hội liền không nhịn được mà ngắm cho đã ghiền.
"Kỵ xạ của hắn không tinh thông, chỉ sợ chỉ biết trở ngại hoàng tỷ, khiến hoàng tỷ mất hứng." Hoàn Huyên lạnh lùng nói.
Đại công chúa có chút không vui, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên "Ồ" một tiếng: "Tiểu huynh đệ này trông hơi quen thế, có phải ta từng gặp ngươi ở đâu rồi hay không?"
Mọi người trong lâu âm thầm đỡ trán, người hiểu Đại công chúa biết nàng thật sự vô tâm, kẻ không hiểu nàng còn tưởng rằng nàng cố ý lấy thị vệ này là có ẩn ý, chèn ép Thái Tử Phi.
Tâm tư Nguyễn Nguyệt Vi sâu sắc, không khỏi suy nghĩ nhiều, sống mũi cay cay, hốc mắt trông như lại sắp phiếm hồng.
Đại công chúa đột nhiên "Ôi trời" một tiếng, nhìn sang Hoàn Huyên như bừng tỉnh đại ngộ, nắm tay ho khan vài tiếng, gọi một nội thị tới: "Lấy chút rượu nho ướp lạnh tới, ta khát chết rồi." Rồi ném chuyện vừa rồi đi, không nhắc tới nữa.
Hoàn Huyên cũng không có hứng thú xem săn bắn, ngồi trong lâu một lúc, liền hướng đám người Thái Tử cáo từ.
Thái Tử nói: "Thế phải đi rồi à? Hiếm khi các huynh đệ tỷ muội đều có mặt, hay là ngồi thêm một lát?"
Trong miệng hắn nói là huynh đệ tỷ muội, ánh mắt lại nhìn Nguyễn Lục Nương, trong giọng nói có ý chế nhạo.
Nguyễn Lục Nương lập tức đỏ mặt cúi đầu, ngón tay quấn dải lụa bên hông, ngọc bội phát ra tiếng vang đing đang trong trẻo.
Hoàn Huyên lại không nhìn nàng, chỉ nói: "Sáng sớm ngày mai phải săn thú, hôm nay về trước nghỉ ngơi dưỡng sức."
Đại công chúa tiếc nuối nói: "Vừa rồi Tử Ngọc cùng bọn Lục Lang ồn ào muốn bắn mấy con nai, ban đêm cùng nhau nhóm lửa nướng, đệ không tới sao?"
Hoàn Huyên còn nhớ mối thù lúc nãy đòi người của nàng, nhàn nhạt nói: "Hoàng tỷ vui vẻ chơi đi."
Dứt lời liền mang theo Tùy Tùy cùng các thị vệ khác xuống lầu.
Nguyễn Lục Nương nhìn theo bóng dáng bọn họ, chau mày khẽ cắn môi, trong lòng mất mát không nói nên lời.
Nguyễn Nguyệt Vi nhìn thấy thần sắc đường muội trong mắt, cũng cảm giác đồng bệnh tương liên, lại có chút khuây khỏa khó tả.
Nàng đứng dậy đến bên cạnh đường muội, lấy cớ ra ngoài hít thở không khí, mang nàng ra ngoài lâu, dựa vào lan can thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, sau này còn sợ không có cơ hội ở chung."
Ngừng một chút, nhắc nhở: "Đại công chúa rất có tiếng nói trước mặt bệ hạ và hoàng hậu nương nương, ngày mai muội nịnh nọt nàng thật tốt, nếu có thể được nàng nói tốt vài câu trước mặt Đế Hậu, còn có tác dụng hơn lời của Thái Tử điện hạ, chỉ cần khiến nàng hài lòng, hôn sự của muội cùng Tề Vương liền nắm chắc rồi."
Nguyễn Lục Nương đỏ mặt ngập ngừng: "Đường tỷ nói gì thế..."
Nguyễn Nguyệt Vi tâm tình phức tạp vỗ vỗ mu bàn tay của đường muội, trong miệng đắng chát, nhưng vẫn nói: "Trước mặt đường tỷ ngượng ngùng gì chứ, chuyện của ngươi cùng Tề Vương nếu là có thể thành, dù đối với muội hay đối với Nguyễn gia chúng ta đều chuyện tốt lớn lao."
Nàng vừa nói vừa hướng xuống lầu dưới nhìn, nhìn thấy bóng dáng Tề Vương cùng ngoại trạch phụ kia một trước một sau cưỡi ngựa rời đi, nặng nề cắn môi: "Ngoại trạch phụ kia không cần để ở trong lòng, muội và nàng ta khác nhau một trời một vực, nghiêm túc so đo với nàng ta ngược lại làm mất thể diện bản thân, chỉ là một thứ đồ chơi thôi, trước khi thành hôn tống cổ ra ngoài là được."
"Muội biết rồi." Nguyễn Lục Nương.
"Đừng nghĩ nhiều," Nguyễn Nguyệt Vi cười sờ búi tóc đen nhánh của nàng, "Ngày mai lấy bản lĩnh của muội ra, tỷ biết mấy tháng này muội đã chịu khổ rồi."
"Tỷ tỷ..." Nguyễn Lục Nương bị nàng nói toạc ra, không khỏi xấu hổ.
Nàng biết Tề Vương giỏi kỵ xạ, thích săn thú, sau lần gặp đầu lúc Thượng Tị, nàng vì thuận theo sở thích của hắn, mời sư phó khổ luyện kỵ