Sau khi Tùy Tùy trúng tên, mọi người mới phát hiện kẻ âm thầm hạ thủ lại là thị vệ phủ công chúa trước đó đã bị trọng thương đang phát sốt kia.
Hắn trước đó vẫn được đồng đội chăm sóc, không thể hạ thủ trước lúc Tề Vương đưa Thái Tử Phi rời đi, sau đó vẫn luôn ẩn núp, thừa dịp mọi người lộn xộn mà phóng ám tiễn.
Thân là tử sĩ, sau một kích thất bại tuyệt đối không còn ý sống tiếp, trước khi Tống Cửu và Mã Trung Thuận nhào về phía hắn, hắn đã dùng đao cắt đứt cổ mình.
Mã Trung Thuận mắng một câu, tức giận nói: "Cẩu nô này ban nãy còn uống rượu, ăn thịt khô của ta đấy!"
Lời này có chút buồn cười, nhưng chẳng ai bật cười, tất cả mọi người đều bất an nhìn Tề Vương và Lộc Tùy Tùy trong lòng hắn.
Khoảnh khắc đầu mũi tên xuyên qua thân thể Lộc Tùy Tùy, Hoàn Huyên chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, hắn hận không thể hung hăng mắng kẻ ngốc này một trận, ai cần nàng tự chủ trương chắn mũi tên thay hắn, ai cần nàng xen vào việc người khác mà cứu hắn, nàng cho rằng mình có bao nhiêu cái mạng?
Ngay sau đó, nỗi sợ lại ập tới.
Hắn nhìn mồ hôi lạnh không ngừng túa ra từ trán nàng, nhìn ánh mắt của nàng dần dần tan rã, nghe nàng thì thào gọi "Điện hạ", nỗi sợ hãi tột cùng đã nhấn chìm hắn.
Hắn có thể sẽ mất đi Lộc Tùy Tùy, suy nghĩ này vừa hiện ra, lập tức sự điên cuồng trong lòng hắn phình to, căng tới mức trái tim hắn sắp vỡ tung.
Hắn như thể chia thành hai nửa, một nửa trấn tĩnh chỉ huy bọn thị vệ bắt lấy hung thủ, kiểm tra miệng vết thương trên lưng Lộc Tùy Tùy, ước tính lực đạo của mũi tên kia, phải chăng đã tổn thương đến phủ tạng, kịp thời cắt đứt phần đuôi tên, đắp dược trị thương xung quanh miệng vết thương.
Một nửa còn lại của hắn kêu gào, ngươi sắp mất đi nàng, ngươi sắp mất đi người duy nhất trên đời toàn tâm toàn ý đối tốt với ngươi, nay cũng bởi vì ngươi, nàng cũng sắp chết rồi...
"Lộc Tùy Tùy, Tùy Tùy..." Hoàn Huyên chỉ có thể không ngừng gọi tên nàng.
Hàng mi dài của nàng khẽ run rẩy, trái tim hắn phảng phất ngừng đập.
Ánh mắt nàng chậm rãi hội tụ trên mặt hắn, sau đó bên miệng hiện ra nụ cười thỏa mãn: "Điện hạ...!Lần này...!Cuối cùng ta..."
"Đừng nói," Hoàn Huyên lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán nàng, "Nàng sẽ không sao, ta sẽ đưa nàng về."
Hắn nói mấy lần liên tiếp, cuối cùng bản thân cũng có chút lòng tin, hắn ôm nàng lên lưng Tiểu Hắc Kiểm, để nàng ngồi đối diện, tựa vào lòng ngực hắn.
Trong rừng không có nước sạch, không có đại phu, ngay cả dược trị thương cũng có hạn, hắn không dám tùy tiện rút mũi tên ra cho nàng, chỉ có thể đưa nàng về hành cung trước.
Hắn một tay điều khiển cương ngựa, một tay đỡ nhẹ vai nàng, nhẹ nhàng ôm nàng trong ngực.
"Tùy Tùy, đừng ngủ," hắn hôn lên đỉnh đầu nàng, dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy, "Cầu xin nàng, đừng ngủ."
......
Nguyễn Nguyệt Vi và Triệu Thanh Huy cùng cưỡi một con ngựa, tâm tình lại khác lúc nãy một trời một vực, vừa rồi bởi vì vui sướng mà vứt nỗi sợ ra sau đầu, hiện giờ mệt mỏi lại một lần nữa ập tới.
Nàng cảm thấy bụng lạnh buốt, đau âm ỉ, tựa như tảng đá rơi trúng, hương Cửu Hòa* trên người Triệu Thanh Huy hòa cùng mùi thuốc và mồ hôi, trong vị ngọt ngấy xen lẫn đắng chát, khiến não nàng căng phình.
(Ji: *một loại hương được hòa trộn bởi các loại thảo mộc thời xưa, công thức được giữ kín.)
Nàng chỉ mong có thể mau chóng đến hành cung, rửa sạch thân thể đầy bùn đất máu tanh, dùng chút canh nóng, ngủ một giấc thật thoải mái.
Triệu Thanh Huy không biết suy nghĩ trong lòng biểu tỷ, chỉ mong đoạn đường này càng dài càng tốt, hắn ghì dây cương, để ngựa đi chậm về phía trước, quan tâm hỏi: "Sao biểu tỷ lạc đường thế? Xảy ra chuyện gì sao?"
Nguyễn Nguyệt Vi kể lại chuyện bọn họ vào núi lạc đường, gặp phải bầy sói bao vây, ảm đạm thở dài: "Tiếc cho những thị vệ kia, vì bảo vệ ta mà bỏ mạng ở nơi đó."
"Biểu tỷ luôn thiện lương như vậy," Triệu Thanh Huy ôn nhu an ủi, "Trung thành bảo vệ chủ nhân là chức trách của thị vệ, bọn họ có thể bảo vệ tỷ chu toàn, đó là chết có ý nghĩa, bọn họ dưới suối vàng biết được chỉ cảm thấy vui mừng vinh hạnh, nếu biểu tỷ không yên tâm, hậu táng bọn họ rồi ban thêm cho người nhà chút tiền tài là được."
"Đa tạ biểu đệ khuyên giải," Nguyễn Nguyệt Vi ấm áp trong lòng, "Chờ trở về thành, ta liền thỉnh cao tăng chùa Hộ Quốc giúp bọn họ làm lễ pháp hội."
Triệu Thanh Huy nói: "Biểu tỷ gặp chuyện đáng sợ như vậy còn suy nghĩ cho người khác, thật sự là phúc phận bọn họ tu mới có được."
Ngừng một chút nói: "Biểu tỷ ắt hẳn rất mệt rồi, ta để ngựa đi vững một chút."
Nói rồi xê dịch thân mình về phía trước, lại không dám dán lên lưng người trong lòng, để tránh mạo phạm giai nhân.
Trong lòng hắn, Nguyễn Nguyệt Vi là hoa trong mây, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể hái xuống, sinh ra ý niệm đê hèn đều sẽ làm bẩn nàng.
Dù cho người trong lòng khắc này đang trong ngực, hắn cũng không dám sinh ra ý niệm đến gần.
Tiến lên phía trước một đoạn, Triệu Thanh Huy đột nhiên hỏi: "Ban nãy sao Tề Vương lại vội vã chạy về vậy?"
Nguyễn Nguyệt Vi vừa nghe hắn nhắc tới Hoàn Huyên, ủy khuất hóa thành nước mắt trào ra, nàng miễn cưỡng nói: "Có mấy thị vệ bị thương ở lại chỗ cũ..."
"Thị vệ?" Triệu Thanh Huy liếc mắt, "Chỉ là mấy thị vệ, chết thì làm sao."
Nguyễn Nguyệt Vi nghe lời nhẫn tâm hờ hững của hắn, trái tim đập mạnh: "Cũng không thể nói thế..."
Triệu Thanh Huy nói: "Ta chỉ không tin Tề Vương sẽ mạo hiểm quay lại vì mấy thị vệ."
Ngừng một chút: "Biểu tỷ có chuyện gì đều có thể nói với ta, ta nhất định đặt trong lòng, tuyệt đối không nói ra ngoài.
Chẳng lẽ biểu tỷ còn không tin ta sao?"
Tuy Nguyễn Nguyệt Vi không quá thích biểu đệ này, nhưng nàng bị Hoàn Huyên bỏ rơi nửa đường, đúng lúc thương tâm ủy khuất, có một người dùng lời nói chân thành ấm áp an ủi nàng như vậy, khó tránh khỏi thêm vài phần thân thiết với hắn, lập tức nói: "Sao mà ta không tin đệ chứ."
Cắn môi, thấp giọng nói: "Ngoại trạch phụ lần trước đệ nói tới kia, cũng nằm trong đám thị vệ...!Tề Vương quay lại là vì nàng ta..."
Triệu Thanh Huy vừa nghe lời này, khó tin nói: "Hắn thế mà lại vì một tiện phụ mà bỏ rơi tỷ sao?"
Nguyễn Nguyệt Vi không muốn nhất là mình bị lấy ra so sánh với Ngoại Trạch phụ kia, những lời này của biểu đệ như đánh nàng một bạt tai, hai hàng nước mắt lập tức lăn xuống, chỉ khẽ khóc nức nở, xem như là ngầm thừa nhận rồi.
Triệu Thanh Huy càng thêm căm phẫn: "Hắn lúc đầu làm ra vẻ thâm tình chân thành, quyết chí không thay đổi như vậy, nay thế mà lại thấy sắc quên nghĩa, vì một thứ đồ chơi như vậy mà phụ tấm chân tình của tỷ..."
Nguyễn Nguyệt Vi trong lòng cả kinh: "Biểu đệ thận trọng lời nói!" Vội liếc sang Vũ Lâm vệ phía sau, sợ rằng lời này bị bọn họ nghe thấy.
Triệu Thanh Huy thấp giọng nói: "Biểu tỷ đừng lo lắng, ta sẽ giúp tỷ giữ bí mật tuyệt đối."
Nguyễn Nguyệt Vi chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, mệt mỏi nói: "Đệ đừng hồ ngôn loạn ngữ, ta với hắn..."
"Ta biết," Triệu Thanh Huy nói, "Biểu tỷ nói là cái gì thì là cái đó."
Nguyễn Nguyệt Vi không dám tiếp tục nói với hắn, hai người một ngựa đi vài dặm, từ xa có thể mơ hồ nhìn thấy được ngọn đèn của hành cung, cuối cùng nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Biểu tỷ," Triệu Thanh Huy bỗng nhiên nói, "Lần trước ta từng nói, nếu tỷ không muốn gặp lại tiện phụ kia, ta có thể bớt chút việc khó..."
Nguyễn Nguyệt Vi muốn mở miệng ngăn cản, bỗng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Hoàn Huyên nhìn về phía ngoại trạch phụ kia lúc đưa nàng rời đi, lại nuốt xuống những lời đã lên tới miệng, thấp giọng nói: "Tề Vương đối với nàng không bình thường, đệ sẽ gặp phải rắc rối đấy..."
Triệu Thanh Huy thấy nàng chần chừ không quyết, cười nhạt nói: "Chẳng qua là một cơ thiếp ngoại trạch, chỉ vì có vài phần tương tự với biểu tỷ mới lọt vào mắt hắn, hiện tại là hứng thú ban đầu, chỉ cần rời khỏi tầm mắt, ai còn đối xử tận tâm nữa chứ."
"Nhưng nàng ấy cũng là kẻ đáng thương, cũng chưa làm sai điều gì..." Nguyễn Nguyệt Vi cúi đầu ngập ngừng nói.
Triệu Thanh Huy cười nhạt một tiếng: "Ta đương nhiên biết biểu tỷ vừa mềm lòng vừa thuần khiết lương thiện,