Thu lại suy nghĩ lại anh nhìn Bill với ánh mắt khen ngợi.
\-" Cậu làm rất tốt.Tối nay cho người theo sát chị em nhà họ Hứa "
\-"Vâng.Phương tổng."
Thấy Phương Chấn Vũ gật đầu và đi ra cửa ,Bill biết anh đi đâu nối bước đi theo sau.
Cửa phòng chủ tịch mở ra Phương Chấn Vũ một thân thẳng tắp bước vào đi phía sau là Bill.Bill lịch sự khom lưng chào hỏi.
\-" Chủ tịch"
Phương Hải gật đầu quay sang nhìn người đàn ông to cao , nét mặt lạnh lùng đang ngồi trước mặt ông.
Phương Chấn Vũ nhìn ôn mặt không đổi sắc , nhếch môi .
\-" Chủ tịch , lâu rồi không gặp ngài khỏe không?"
Phương Hải đã quen với cách xưng hô như một cấp trên với cấp dưới này,dù ở mọi hoàn cảnh anh chưa bao giờ kêu ông một tiếng " ba" .
Là cha con với nhau nhưng một năm chưa gặp trên một lần.Trừ những cuộc họp lớn tổ chức tại Mỹ mỗi năm lúc đó ông mới được thấy anh.Ông biết nỗi hận anh với ông đã đến xương tỉ rồi, nhưng người có lỗi là ông, thì ông dám đòi hỏi gì nữa.Vì yêu ông đã đánh đổi tất cả , một lòng chung thủy với mối tình đầu ông không ngần ngại tàn nhẫn đối xử nhẫn tâm với người vợ đầu ấp tay gối của mình, còn lạnh nhạt hắt hủi đứa con duy nhất dành hết tình yêu cho Hứa Mỹ Nhã.
Có lẽ từ đầu ông đã đi sai đường , vì yêu mà trở nên mờ mắt.Càng sống với Hứa Mỹ Nhã lâu ngày ,ông càng thấy rõ tính tình của bà ta, toan tính, tham lam , chỉ biết sống cho bản thân mình và người nhà của Hứa gia, còn ngoài ra ai chết mặc ai.Nhiều lúc ông tự nghĩ bà ta có bao giờ yêu ông hay không hay yêu gia tài của ông.Ông khó chịu với những đòi hỏi vô lí của bà ,giờ đối mặt với bà ông luôn cảm thấy áp lực , mệt mỏi.Ông thở dài trong lòng có lẽ là báo ứng của ông.
Nhìn đứa con trai từ lúc sáu tuổi đã xem ông là người xa lạ , nhiều lúc ông ao ước nghe một tiếng " ba" từ miệng của đứa con trai của chính mình, với người khác đó là chuyện hết sức bình thường nhưng với ông đó là một việc hết sức xa xỉ.
Ông chấn tỉnh lại cảm xúc nhìn anh nhẹ giọng lên tiếng.
\-" Cậu tìm tôi có việc gì?"
Lưng dài dựa sát vào ghế Phương Chấn Vũ cười cười nhìn ông.
\-" Chủ tịch tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến ông?"
Phương Hải nhìn anh với ánh mắt khinh thường.
\-"Cậu bây giờ mà cũng cần hỏi ý kiến tôi nữa à.Người làm chủ tịch của tôi muốn ngồi vững chiếc ghế này còn phải xem sắc mặt của cậu nữa mà"
Biết Phương Hải đang chăm chọc mình , anh không tỏ thái độ gì , chỉ nhếch môi , lấy tay gõ nhẹ lên bàn.Giọng nói có chút đùa cợt