Thời gian trôi qua gần một tiếng sau, Khiết Tâm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn người đàn ông đang chăm chỉ làm việc kia, người ta nói lúc người đàn ông làm việc là lúc đó họ đẹp trai nhất, bây giờ cô mới thấy chính xác .
Có lẽ anh vẫn còn nhiều việc , cô không biết mình phải đợi đến khi nào , cô lấy một cuốn tạp trí để xem , không gian mát mẻ, cộng với đêm qua cô mất ngủ , mắt cô ngày càng nặng, bất tri bắt giác cô ngủ thíp đi hồi nào không hay.
Vừa kí xong văn kiện , định quan sát xem cô đang làm gì thì thấy một màn trước mắt,
cô gái của anh đầu gối lên sopha ,người nghiêng về một hướng hai chân co lại , trên tay còn ôm cuốn tạp trí, đang ngủ rất ngon giấc.
Ánh sáng ngoài cửa kín chiếu vào, càng khiến khuôn mặt cô như phát sáng , thuần khiết làm sao.Phương Chấn Vũ đứng dậy đi về phía so pha nơi cô đang ngủ, anh nhẹ nhàng ngồi xuống , sợ đánh thức giấc ngủ của cô.Anh nhẹ nhàng giơ tay vuốt khuôn mặt láng mịn của cô,rồi sang sóng mũi cao vuốt , cuối cùng là đôi môi đỏ mọng ,đây chính là khuôn mặt mà khiến anh yêu thương ,nhớ nhung hàng đêm , cảm xúc mềm mại khiến anh kìm lòng không được cúi người xuống hôn nhẹ lên làn môi mà anh đã mong nhớ bao năm qua.Nụ hôn như chuồn chuồn nước ,anh say mê không muốn rời khỏi môi cô , anh cố gắng kìm chế bản thân không thể dọa cô.
Khiết Tâm vươn vai ,trở người úp mặt vô thành ghế ,cô cảm thấy rất sảng khoái vì được ngủ một giấc dài bù lại cho cả đêm hôm qua .Cô chớp chớp hàng mi dài ,miệng còn ngáp vài cái ,sau đó mới mở mắt ra , khoan đã đây không phải là phòng cô , mà cô thì đang nằm trên sô pha, trí nhớ ùa về , cô đến tập đoàn Word , rồi Chấn Vũ kêu cô ngồi đợi anh ấy.
Hả...Vậy.... vậy .... cô ngủ bao lâu rồi, còn Phương Chấn Vũ anh ấy...Khiết Tâm ngồi bật dậy , hiện tại trên người cô lại được khoác chiếc áo khoác nam, là của anh .
Lúc này cô mới phát hiện Phương Chấn Vũ đang ngồi ghế so pha đối diện , hai chân đan chéo với nhau, hai tay gác lên thành ghế , miệng nhếch lên , nhìn cô đầy ý vị .Trời ạ ! có ai nói cho cô biết anh đã ngồi đó quan sát cô bao lâu rồi không.Nếu giờ có cái hố cô sẽ chui xuống ngay.Khiết Tâm vuốt tóc nhìn anh gượng gạo cười cười , xấu hổ lên tiếng
\- "Phương tổng ...tôi...tôi..xin lỗi.Tôi không biết mình đã ngủ đi từ lúc nào...để anh phải đợi chờ...thật có lỗi...tôi.."
Khiết tâm