"Mật khẩu?" Lương Thế Quang ngồi trước laptop trên màn hình còn hiện lên thanh yêu cầu mật khẩu, anh ta quay ra khỏi Trịnh Đình Vũ.
"Ngày sinh của tôi." Trịnh Đình Vũ vừa trả lời vừa cầm điện thoại của Ngọc Khuê lên kiểm tra xem ai là người cuối cùng hôm đó gọi cho cô thì nghe thấy giọng nói đầy giễu cợt của người em kết nghĩa kia.
"Anh có chắc ngày sinh của anh không, em nhập không được.
Chắc anh bị chị dâu thất sủng rồi."
Không nhập được mật khẩu? Không thể nào, thời gian trước Trịnh Đình Vũ hắn đều là người mở máy tính bật phim cho Ngọc Khuê xem mà sao lại sai mật khẩu được.
Lẽ nào cô đổi mật khẩu rồi sao?
Trịnh Đình Vũ bỏ điện thoại trên tay xuống, bước nhanh tới phía Lương Thế Quang, kéo máy tính về phía mình, hơi cúi người xuống nhập mật khẩu.
Từng ngón tay lướt trên bàn phím gõ ngày tháng năm sinh của hắn một lần nữa vào thanh yêu cầu mật khẩu.
Và rồi...mật khẩu xác nhận, máy tính mở được.
Trịnh Đình Vũ nghiến răng nghiến lợi quay ra ném cho Lương Thế Quang một cái nhìn đầy phẫn nộ.
"Chú có gì để giải thích không?"
Lương Thế Quang bày ra bộ mặt ngơ ngác chỉ vào laptop, hết nhìn Trịnh Đình Vũ rồi lại nhìn sang màn hình đã được mở khoá mật khẩu: "Không phải là 24/06/19xx sao?"
"Mẹ kiếp, đến ngày sinh tôi chú còn không nhớ.
Là 26/04/19xx." Trịnh Đình Vũ giơ tay lên chỉ muốn đánh cho thằng em kết nghĩa này một trận.
Ngày sinh của nó hắn nhớ mà ngày sinh của mình nó chẳng nhớ gì.
"Giơ cao đánh khẽ.
Bây giờ em đang giúp anh rất nhiều việc đấy, anh đánh em tàn phế ở đây thì không ai giúp được anh đâu." Lương Thế Quang đưa tay lên ôm đầu, miệng vẫn không ngừng ba hoa.
Trịnh Đình Vũ hạ tay xuống, lúc này hắn cũng chẳng còn tâm trạng ngồi đây trêu đùa với Lương Thế Quang.
Hắn mặc kệ thằng em này, quay ra cầm điện thoại của Ngọc Khuê lên tiếp tục công việc của mình nhưng vẫn không quên cảnh cáo: "Nếu không phải cậu còn giá trị thì hôm nay đừng hòng tôi tha cho cậu."
Đùa giỡn như vậy đã đủ, Lương Thế Quang ngồi lại ngay ngắn trước màn hình laptop kiểm tra xem có gì lạ không.
Mở danh mục ảnh, video, không có gì đặc biệt chỉ là toàn ảnh chụp chung của Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê.
Anh ta mở tiếp sang các file tài liệu khác cũng không có gì kì lạ.
Nghĩ một lúc, Lương Thế Quang mở mail ra xem, quả thật có những thứ bất đáng bất ngờ.
"Anh trai, xem em tìm được gì này."
Nghe thấy tiếng gọi của Lương Thế Quang, Trịnh Đình Vũ tiến lại gần xem, trên màn hình là ba đến bốn video trong một hộp thư được gửi qua mail cho Ngọc Khuê đúng ngày cô bị ngã.
Những hình ảnh này đập vào mắt khiến hắn còn gai mắt chứ nói gì tới Ngọc Khuê, nhìn những bức ảmh kia dù không tin nhưng có cả đến video rồi thì đối phương chắc chắn buộc Ngọc Khuê phải tin việc hắn ngoại tình.
"Là anh sao?"
"Người đàn ông trong video này giống tôi lắm sao?"
"Rất giống.
Anh nhìn xem, video không hề cắt ghép chỉnh sửa mà như quay thật, người thật việc thật vậy." Lúc này Lương Thế Quang không hề cợt nhả, anh ta rất nghiêm túc chỉ ra sự khác biệt giữa một video được cắt ghép và không cắt ghép, lấy ví dụ rõ ràng vài video cắt ghép anh