Nhìn dáng vẻ cười lên cười xuống, cười không ngậm được mồm của Quỳnh Giang, Ngọc Khuê đen mặt khi biết mình bị cô nhóc này lừa.
Quá đáng hơn là Quỳnh Giang còn liên tục nhắc đi nhắc lại ba chữ "Trịnh Đình Vũ" để trêu đùa cô nữa chứ.
Cuối cùng toàn bộ sự kiên nhẫn của Ngọc Khuê đã hết, cô đặt chiếc bút bi trên tay xuống, đẩy tập tài liệu của mình về phía Quỳnh Giang, miệng nở một nụ cười "thân thiện".
"Chị thấy em khá nhàn rỗi nên xử lí thêm đống tài liệu này đi, còn mấy mail nữa lát chị gửi qua cho."
Nụ cười trên môi Quỳnh Giang tắt lịm khi nghe thấy câu nói của Ngọc Khuê.
Nhìn đống giấy tờ mà chị Khuê vừa đẩy vào tay mình, con người vừa nãy cười như nhà nông được mùa thì giờ lệ đổ trong tim, nước mắt rơi làm sao cho hết.
"Huhu chị đang lấy việc công trả thù riêng mà."
"Giang ơi sao em lại nói vậy? Chị đây là muốn tốt cho mày đó.
Người ta nói thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi.
Chị đang giúp em tập làm quen với áp lực công việc đó, sau này biết đâu em làm giám đốc của một công ty nào đó thì cũng phải chịu áp lực như vậy thôi.
Giờ làm dần cho quen."
Lời nói của Ngọc Khuê nghe thật có lí chẳng bắt bẻ được câu nào thậm chí còn cho thấy cô là người rất quan tâm tới trợ lí của mình, giúp xây dựng nền tảng tốt cho sau này.
Nhưng Quỳnh Giang sao lại không thấy vậy, từ khuôn mặt đầy "thiện chí" của Ngọc Khuê mà cô nhóc toàn thấy ý nghĩ trả thù vì việc Quỳnh Giang to gan trêu Ngọc Khuê.
Cuối cùng Quỳnh Giang đành phải ngậm ngùi ôm đống giấy tờ kia ngồi về vị trí của mình làm nốt.
Cô ấy cho rằng lần sau có trêu ai thì tốt nhất tránh xa Ngọc Khuê vì chị ấy rất biết cách trừng phạt người khác bằng những lí do không thể cãi được.
Nói là giao cho Quỳnh Giang một lượng công việc lớn nhưng Ngọc Khuê vẫn ngồi cùng xử lí giúp cô nhóc nếu không chắc một tuần Quỳnh Giang vẫn bơi trong đống giấy tờ này chứ đừng nói kịp đến thứ sáu đi lên Sa Pa tham dự buổi trình diễn thời trang.
[...]
Giờ đang là mùa đông, miền bắc lạnh cắt da cắt thịt với những đợt gió Đông Bắc thổi về.
Thật may khi chuyến xe đi lên Sa Pa của Ngọc Khuê khởi hành lúc 11 giờ trưa.
Lúc này mặt trời đã lên cao, dù có nắng nhưng vẫn khá lạnh, Ngọc Khuê mặc chiếc áo phao màu đen chùm mông, phía sau còn có chiếc mũ lông ấm áp.
Chiếc áo phao đen kết hợp với quần bó và giày thể thao đơn giản giúp Ngọc Khuê trở nên năng động, trẻ trung hơn hẳn so với những bộ vest hay váy công sở cô mặc thường ngày.
Chuyến đi này đương nhiên không chỉ có mỗi cô và Quỳnh Giang, dù không muốn nhưng cô vẫn buộc phải để hai đến ba vệ sĩ của Daria đi theo mình.
Thứ nhất là để đảm bảo an toàn, thứ hai là...ừm nghĩ lại thì hình như cô không có quyền ra lệnh cho họ ở lại thành phố này trong lúc cô đang "đu đưa" trên Sa Pa.
Đứng chờ một lúc trước cửa khách sạn Vinpearl, một chiếc xe mười sáu chỗ màu đen đang đi tới và đỗ lại cẩn thận.
Ngọc Khuê cùng trợ lí và vệ sĩ của mình kéo vali tiến về phía xe, hướng dẫn viên du lịch đi xuống, là một anh đẹp trai tiến tới hào hứng chào hỏi nhóm người Ngọc Khuê.
Sau đó tài xế xe xũng xuống, mở cốp sau để cất vài món đồ và