"Mark giờ chúng ta đi đâu?"
Sau khi an toàn ngồi trên xe, Ngọc Khuê lấy lại bình tĩnh, ngó đầu lên hỏi Mark ngồi ở vị trí ghế lái.
Cuộc rượt đuổi vừa rồi suýt nữa khiến cô rớt tim ra ngoài, chỉ sợ không chạy kịp bị hai người vệ sĩ kia túm lại thì chẳng bao giờ còn đường thoát thân vì Daria chắc chắn sẽ nâng cao cảnh giác hơi, phái thêm nhiều vệ sĩ xung quanh cô hơn.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngọc Khuê dùng hết sức bình sinh ôm con gái chạy nhanh về phía cổng A và khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Mark thì nhanh chóng trèo lên xe.
Cuối cùng cũng an toàn trên xe, Ngọc Khuê thở phào nhẹ nhõm đặt Nhím ngồi bên cạnh mình.
"Chúng ta về Vinpearl Hotel trước đã, Tổng giám đốc Trịnh đang chờ ở đó."
Ngọc Khuê gật đầu như đã hiểu, cô dựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Nhím ngồi bên cạnh kéo kéo tay áo cô hỏi: "Chúng ta đi gặp bố hả mẹ?"
Ngọc Khuê không trả lời, chỉ mỉm cười xoa đầu con gái rồi ôm con vào lòng dỗ bé ngủ.
Xe dừng lại ở cửa khách sạn, Mark đưa chìa khoá cho tiếp tân cất xe vào gara hộ rồi anh ta hộ tống hai mẹ con Ngọc Khuê về phòng đã đặt sẵn.
"Hai người chờ ở đây đi, lát nữa Tổng giám đốc Trịnh sẽ đến sau.
Bây giờ tôi phải đi báo cáo với Daria một số việc nếu không bà ta sẽ nghi ngờ tôi."
Ngọc Khuê gật đầu một cái, cô bế Nhím về giường nằm ngủ rồi mình cũng nằm xuống nghỉ luôn.
Nằm được tầm nửa tiếng thì tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, người ngoài cửa kia như đang rất vội vã, ấn chuông liên tục không nghỉ nhịp nào khiến cho Ngọc Khuê ở trong phòng chẳng thể nào lười biếng được nữa.
Cô bước xuống giường, xỏ chân vào dép rồi đi ra ngoài mở cửa.
Ngay lập tức một người tiến nhanh vào, ôm chầm lấy cô và hỏi:
"Tập tài liệu quỹ đen của tập đoàn TDV là giả có bị Daria nhận ra không vậy?" Trịnh Đình Vũ lo lắng hỏi.
Ngọc Khuê nhìn anh, mỉm cười thật tươi, "Yên tâm đi, bà ấy không nhận ra đâu."
Trịnh Đình Vũ thở phào nhẹ nhõm, anh ôm Ngọc Khuê vào lòng lần nữa vỗ vai an ủi cô: "Việc ở công ty còn nhiều, anh chỉ kịp đến đây xem em có an toàn không còn bây giờ anh phải về công ty đây.
Tối anh qua đón em và con nhé."
Ngọc Khuê tiễn Trịnh Đình Vũ ra tới cửa, khi cửa phòng đóng lại cũng là lúc nụ cười trên môi cô tắt ngấm.
Cô tiến đến bàn tiếp khách, tìm xem có con dao gọt hoa quả nào không nhưng không có, đi đi lại lại trong phòng mấy lượt để tìm đồ vật gì đó sắc bén nhưng kết quả vẫn là không tìm ra.
Ngọc Khuê đập tay lên trán mình tự trách bản thân, đáng lẽ nên mang một vài đồ phòng vệ theo.
Lúc này chợt cô nhớ ra trong túi sách mình có đồ, hôm qua Nhím muốn cắt dán giấy màu ở quán đồ chơi nên cô phải mua cho bé một cái kéo, giờ còn ở trong túi sách.
Ngọc Khuê cầm nhanh túi sách lên tìm, chạm được vào cái kéo mình cần tìm, cô suýt nhảy lên vì vui mừng nhưng lại nhớ ra một điều nên tém tém lại.
Ngọc Khuê phải cầm túi bước vào nhà vệ sinh, cầm kéo dắt ở cạp quần.
[...]
Tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên, Ngọc Khuê tiến ra mở cửa, cùng lúc đó Trịnh Đình Vũ xông thẳng vào ôm chặt lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn da diết nồng nàn.
Dần dần nụ hôn đi xuống cằm, xuống vai, xuống cổ và....đầu nhọn của mũi kéo đặt đúng giữa cổ người đàn ông đang cuồng nhiệt hôn cô.
Nụ hôn dừng lại ở đó khi nhìn thấy vị trí của chiếc kéo kia nằm ở cổ mình.
"Em đang làm gì vậy? Bỏ cây kéo xuống, nó rất nguy hiểm."
"Muốn giả vờ đến bao giờ nữa? Dù anh có phẫu thuật