"Em đến đây làm gì?" Trịnh Đình Nam ngẩng đầu lên nhìn ra cửa xem vị khách nào không mời mà đến hoá ra là Quỳnh Giang.
Nói xong anh tiếp tục chăm chú vào màn hình vi tính trước mặt.
Quỳnh Giang biết điều không gây sự lung tung, yên lặng ngồi xuống ghế chờ Trịnh Đình Nam làm việc.
Trịnh Đình Nam thấy trong phòng quá yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bàn phím máy tính và tiếng bấm chuột của mình, anh ngẩng đầu lên xem.
Nhìn về phía sopha thấy cô gái trong phòng đã ngủ từ bao giờ không hay.
Anh thở dài một hơi, cái cô gái này, rõ ràng tuỳ tiện đi chỗ nào cũng ngủ được không sợ đàn ông hay sao.
Dù gì cũng đã xong việc nên Trịnh Đình Nam tắt máy tính, thu dọn đồ dùng và cầm áo vắt trên tay ghế đi về phía sopha.
Anh lay lay người gọi Quỳnh Giang dậy:
"Này, mau dậy đi, đến giờ tôi phải đi về rồi."
Quỳnh Giang mắt nhắm mắt mở nhìn người trước mặt, khuôn mặt đẹp trai cô ao ước bấy lâu giờ đang ở rất gần mình.
Quỳnh Giang không kiềm chế được bản thân, trong mơ màng ngủ còn to gan hơn, vòng tay qua cổ Trịnh Đình Nam kéo anh xuống rồi mạnh dạn áp môi mình lên.
Nụ hôn vụng về của Quỳnh Giang khiến Trịnh Đình Nam vô cùng bất ngờ, anh suýt chút nữa quên cả phản ứng phải đẩy cô ra.
Nhưng đến khi đủ tỉnh táo thì đẩy cô ra không nổi, hai tay giữ chặt lấy cổ không buông.
Chẳng hiểu sao lúc ngủ Quỳnh Giang lại có sức lực mạnh như vậy chứ.
Chỉ là nụ hôn vụng về của Quỳnh Giang khiến Trịnh Đình Nam không hài lòng.
Quá vụng về, chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Điều này lại rấy lên ham muốn làm chủ cuộc chơi của đàn ông trong con người anh, Trịnh Đình Nam cúi sát người xuống, đè hai tay cô lại, đảo ngược vị trí bị động thành chủ động.
Anh hôn rất có kinh nghiệm, ban đầu chỉ là nụ hôn mơn trớn đầu môi, sau đó lâu dần chuyển thẳng sang nụ hôn sâu.
Trịnh Đình Nam tiến công vào trong khoang miệng cô, môi lưỡi quấn lấy nhau không rời.
Nụ hôn kéo dài cho đến lúc Quỳnh Giang khó thở mới đưa tay lên đập mạnh vào ngực của Trịnh Đình Nam để anh buông cô ra.
Lúc này Trịnh Đình Nam mới lấy lại ý thức của bản thân, anh mau chóng buông cô ra.
Vị trí của anh nửa quỳ nửa ngồi trên sàn nhà còn Quỳnh Giang nằm dài trên ghế sopha nên Trịnh Đifnh Nam có thể nhìn thấy rõ bộ dạng xộc xệch của cô.
Áo sơ mi đã bung mấy chiếc cúc đầu khiến cảnh xuân như e ấp giấu mình lại vừa muốn phơi bày sức sống.
Đôi môi sau nụ hôn vừa rồi đã sưng đỏ, trông quyến rũ đến nao lòng.
"Anh không hề ghét bỏ em đúng không?" Quỳnh Giang mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt Trịnh Đình Nam hỏi, cô muốn anh tỏ rõ lòng mình, không muốn cứ mập mờ kiểu này nữa.
Trịnh Đình