Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần không hiểu Ngụy Phong bị làm sao nữa.
Rõ ràng chỉ cần nói chuyện với nhau hai ba câu là tạm biệt được rồi, thế mà cậu ta cứ thích nói sâu nói xa.
Lại còn đem theo cả một bé con nữa chứ.
Bé con ấy đang chơi nghịch cát với Nhụy Nhụy.
"Đây là con trai của thầy tôi.
Hôm qua là sinh nhật thằng bé nên nó đi cùng thầy tới đây luôn." Ngụy Phong nói.
Dụ Thần và Lâm Chấn trao đổi ánh mắt, đồng thanh: "Ồ."
Mặc dù bây giờ Ngụy Phong và Dụ Thần không còn quan hệ gì nữa, nhưng một tiếng trước Dụ Thần vừa kể chuyện về cậu ta với Phó Chi Dữ xong, bây giờ tự dưng người ta nhảy ra ngồi trước mặt.
Hình như có gì đó sai sai? Hơn nữa Phó Chi Dữ vẫn đang ở trong khách sạn nhìn ra đây.
Lúc này, Dụ Thần chỉ mải nghĩ, liệu Phó Chi Dữ nhìn thấy có hiểu lầm không, có khi nào anh lại không vui không? Nhưng trong bầu không khí này thì làm thế nào uyển chuyển duyên dáng bảo với Ngụy Phong là mình có bạn trai rồi?
Ngụy Phong, cậu xem bầu trời xanh ghê luôn á.
Sao giống anh người yêu tôi mới rước về mấy hôm trước thế.
Trước hết phải gợi mở đề tài đã.
"Chắc là cậu sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi nhỉ?" Dụ Thần hỏi.
Ngụy Phong cười: "Đã tốt nghiệp được mấy năm rồi."
Dụ Thần: "Bây giờ cậu đang học ở đâu thế?"
Ngụy Phong: "Thành phố B."
Dụ Thần gật đầu: "Nghe ổn đấy."
Ngụy Phong cười: "Cậu thì sao? Tôi thấy cậu đăng trên weibo, bây giờ cậu chuyên về nhiếp ảnh à?"
Dụ Thần: "Ừ."
Đột nhiên Ngụy Phong nói: "Vốn dĩ chúng ta là bạn bè."
Dụ Thần lập tức thấy khó xử, vội vã chuyển đề tài: "Bạn nhỏ này bao nhiêu tuổi vậy?"
Ngụy Phong: "Vừa lên cấp hai(*)."
(*) Hệ thống giáo dục của Trung Quốc theo mô hình 6 năm tiểu học, 3 năm trung học cơ sở, 3 năm trung học phổ thông.
Nên lớp của bạn nhỏ này là lớp 7 ở Việt Nam.
Dụ Thần gật gù, hỏi: "Ồ, sao thằng bé lại đi theo cậu thế."
Ngụy Phong tỏ vẻ bất lực: "Thằng bé bám tôi lắm, rất thích chơi với tôi."
Dụ Thần cười khan hai tiếng, khen: "Chứng tỏ là cậu tốt tính, có duyên với trẻ con."
Vừa dứt lời, có một bóng người phủ lên người Dụ Thần, cậu quay đầu lại nhìn.
"Phó Chi Dữ!" Dụ Thần lập tức vui vẻ vô bờ: "Anh bận xong rồi à!"
Phó Chi Dữ chỉ "Ừ".
May quá, không cần phải đi đường vòng nữa rồi.
Dụ Thần vội vã đứng dậy, đứng bên cạnh Phó Chi Dữ, nắm tay anh, giới thiệu với Phó Chi Dữ: "Đây là Ngụy Phong."
Mặt Phó Chi Dữ không hề tỏ vẻ kinh ngạc gì hết: "Xin chào."
Tầm mắt Ngụy Phong rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, cười: "Chào anh."
Dụ Thần lại giới thiệu với Ngụy Phong: "Đây là..."
Mới nói đến đây, Phó Chi Dữ đưa tay phải ra: "Bạn trai của em ấy."
Ngụy Phong cũng đưa tay ra, bắt tay một cái với Phó Chi Dữ: "Tôi đã nhìn thấy rồi, chúc mừng anh nhé."
Phó Chi Dữ: "Cảm ơn."
Hai người ngoài mặt thì mỉm cười lịch thiệp, trong lòng thì âm thầm đánh giá đối phương.
Không khí thù địch nồng đậm đến mức Nhụy Nhụy ngồi nghịch cát ở một bên cũng cảm nhận được.
Sao tên Ngụy Phong này đầy mùi trà thế nhỉ, trước đây anh ta cũng thế này sao? Thôi kệ đi, Nhụy Nhụy cũng không biết trước đây Ngụy Phong là người thế nào, cô chỉ biết Ngụy Phong rất đẹp trai mà thôi.
Nhưng bây giờ đứng cạnh Phó Chi Dữ.
Hợ, nhạt thếch vô vị.
Phó Chi Dữ cúi đầu nhìn đứa bé ngồi trên cát, hỏi: "Đứa bé này là?"
Dụ Thần: "Là con trai của thầy cậu ấy.
Lần này cậu ấy đến đây để làm dự án."
Phó Chi Dữ gật đầu, cười hết sức lịch thiệp: "Không ngờ hai người bao nhiêu lâu nay không liên lạc, vừa mới gặp lại mà Ngụy tiên sinh đã tỏ vẻ quen thân như bạn thân lâu năm, chẳng trách Thần Thần nói cậu tốt tính."
Phó Chi Dữ vừa dứt lời, Nhụy Nhụy ngồi cách đó vài bước chân kinh ngạc đến mức mồm há hốc.
Vị này là Phó Chi Dữ ngốc nghếch mình quen á hả?
Cái đệt!
Ngầu đét!
Ngụy Phong cười: "Dù sao thì cũng quen nhau nhiều năm rồi.
Trước đây khi còn học ở trường, chúng tôi hay cùng nhau đi học nên cũng rất ăn ý với nhau."
Phó Chi Dữ gật đầu, quay sang nhìn Dụ Thần: "Em có người bạn tốt như thế này, sao chưa bao giờ kể về cậu ấy cho anh?"
Nhụy Nhụy nghe thế đột nhiên há miệng.
Nếu như tên ngốc Dụ Thần dám nói rằng rõ ràng đã từng kể rồi thì cô sẽ phi cái xẻng trên tay vào đầu cậu ngay.
"Chúng mình hay đi học với nhau à? Tôi cũng không nhớ lắm," Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ: "Bạn em nhiều như thế, làm sao anh nhớ hết được hả."
Nhụy Nhụy thở phào một hơi.
Phó Chi Dữ xoa đầu Dụ Thần, ánh mắt đong đầy chiều chuộng yêu thương: "Thế là lỗi của anh à?"
Dụ Thần gật đầu: "Lỗi của anh."
Tình địch vừa đến, level vọt lên cấp tối đa luôn.
Nhụy Nhụy ngồi một bên xem kịch hay, cười như đứa ngốc.
Phó Chi Dữ quay sang nói với Ngụy Phong: "Không ngờ tôi mới rời khỏi Thần Thần một lát thôi mà cậu đã đến rồi.
Bãi cát rộng lớn như vậy, ấy thế mà gặp nhau trên mảnh đất nhỏ này, quả là trùng hợp quá."
Ngụy Phong cảm thấy cười không nổi: "Cũng bình thường thôi.
Tiểu Thần khá nổi bật, nhìn cái là nhận ra ngay."
Phó Chi Dữ gật đầu đồng ý: "Đúng thế, tôi cũng hay nói vậy."
Ngụy Phong: "Tôi không biết cậu ấy đã có người yêu rồi.
Hai người mới hẹn hò sao?"
Phó Chi Dữ hơi ngạc nhiên: "Em ấy đăng trong vòng bạn bè rồi, cậu không thấy sao?"
Dụ Thần thì thầm, chen vào một câu: "Em chặn cậu ấy rồi."
Phó Chi Dữ: "À." Rồi anh cười đầy lịch sự: "Ngại quá, em ấy hơi bướng bỉnh, cậu đừng để ý nhé."
Mặt Ngụy Phong đen thui: "Không sao."
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng Ngụy Phong lúc này tồi tệ đến nhường nào, cậu ta cúi đầu gọi: "Hoằng Nghệ."
Bé Hoằng Nghệ ngẩng đầu lên: "Dạ anh."
Ngụy Phong: "Mình đi thôi nào."
Hoằng Nghệ ngoan ngoãn đứng dậy.
Sau khi Ngụy Phong đi rồi, trái tim treo lơ lửng của Phó Chi Dữ lập tức hạ xuống.
Anh quay đầu lại, định giải thích với Dụ Thần, nhưng cậu đã cướp lời.
"Đỉnh quá anh ơi!"
Dụ Thần còn giơ ngón cái cho anh: "Em còn đang nghĩ không biết làm sao để đuổi khéo cậu ấy cơ.
Tự dưng dắt theo một cậu nhóc đến làm em khó xử muốn chết đi được."
Phó Chi Dữ cười, hỏi: "Tại sao em lại chặn cậu ta?"
Dụ Thần ngẫm nghĩ một hồi: "Từ lâu lắm rồi.
Lúc đó cậu ấy toàn mượn mấy cái ảnh em đăng trên vòng bạn bè làm cớ để nói chuyện với em, mà em lại không muốn nói chuyện nên chặn luôn."
Phó Chi Dữ hoài nghi: "Em không thích người khác nói chuyện về những bài em đăng trên vòng bạn bè à?"
Dụ Thần lắc đầu: "Không, còn tùy trường hợp nữa." Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ: "Nhưng mà anh thì được.
Anh muốn nói chuyện gì cũng được hết."
"Úi dồi ôi," Nhụy Nhụy ngồi ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng, cười: "Em muốn anh~~ nhìn~~"
Dụ Thần ném giấy: "Câm miệng."
Nhụy Nhụy đứng dậy: "Vừa nãy anh phối hợp