Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Trước giờ Dụ Thần vẫn luôn là người đã nói được làm được, một người có kế hoạch.
Đã đưa ra quyết định rồi thì cứ dũng cảm tiến lên phía trước thôi.
Vì thế, đợi đến khi ba mẹ cho cậu vào trong phòng sách, Dụ Thần kiên quyết nói ra suy nghĩ của mình.
Ba Dụ Thần ngồi nghỉ trên ghế, trợ lí xem tài liệu trên máy tính, mẹ Dụ Thần đang lật xem hợp đồng.
Cả ba người cùng ngẩng đầu lên, nhìn Dụ Thần.
Có lẽ mẹ Dụ Thần đã đánh tiếng trước rồi nên mọi người không hề bất ngờ.
Từ cuộc thảo luận của ba người, bây giờ đã thành cuộc họp bốn người.
Dần dần, Dụ Thần cũng vào cuộc.
Hai tiếng tiếp theo đó, ba người mở một cuộc họp nhỏ cho Dụ Thần.
Dụ Thần cực kì tập trung, giống như đích thân mình trải nghiệm, quan sát, mô tả lại mấy năm phát triển gần đây của công ti.
Quả đúng như Phó Chi Dữ đã nói.
Công ti của ba mẹ đã cũ rồi, không bắt kịp thời đại.
Cũng giống như Phó Chi Dữ nói, trong công ti có rất nhiều chức vị không cần thiết.
Dụ Thần là thiếu gia, có thể nhảy vào quét sạch, thay máu công ti, còn có thể ra mặt tỏ vẻ hiểu chuyện, khách khí rồi loại bỏ đi những người mang tư tưởng cổ hủ không chịu buông.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ba mẹ không ngăn cản Dụ Thần bước chân vào công ti.
Không chỉ thế, họ còn nghiêm túc nói tình hình gần đây của công ti cho Dụ Thần.
Sức khỏe của ba Dụ Thần không có vấn đề gì đáng ngại.
Nhưng dù cho ba Dụ Thần khỏe lại rồi thì cũng không thể dẫn dắt công ti đi được xa nữa nếu cứ duy trì tình trạng này.
"Chúng ta cần thay máu công ti." Ba vỗ vai Dụ Thần, nói.
"Chuyện này không vội.
Trước hết con phải học, tìm hiểu công ti đã.
Mẹ để Tiểu Hà dẫn dắt con trước nhé." Mẹ Dụ Thần nắm tay cậu, thở dài đầy lo âu: "Thần Thần à, mẹ yêu con."
Dụ Thần: "Ài, không cần phải thế đâu ạ.
Cũng đâu phải chuyện gì to tát quá đâu ạ.
Con đã là trưởng thành rồi, chỉ là đổi nghề thôi mà."
Mẹ Dụ Thần không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ xoa đầu cậu.
Dụ Thần cười: "Nhiếp ảnh gia phong lưu lãng mạn nhoáng cái đã biến thành công tử nhà giàu đời thứ hai.
Ui trời chuyện tốt từ trên trời rơi xuống là đây chứ đâu.
Phen này mà để cho các cao nhân trên mạng viết thành truyện thì mọi người ghen tị chết đi được ấy chứ."
Cuối cùng mẹ Dụ Thần cũng bị cậu chọc cười.
Từ nhỏ đến giờ, Dụ Thần luôn là một người lạc quan.
Dù gặp phải chuyện gì, cậu vẫn có thể tìm được ánh sáng để tiến lên phía trước.
Khi ba ruột của Dụ Thần mất, mẹ Dụ Thần đã chìm trong đau khổ suốt một thời gian, sau đó, vì nhìn thấy gương mặt tươi cười như mặt trời của bé con Dụ Thần chưa tròn ba tháng tuổi, bà dần dần vực mình đứng dậy.
Những gì đã qua thì không thể lấy lại, bà phải trân trọng hiện tại và tương lai.
Cũng chính vì trải qua những chuyện như vậy, bà đơn giản hóa quan niệm về sự trưởng thành của Dụ Thần và Nhụy Nhụy.
Bà chỉ cần các con vui vẻ, hạnh phúc.
Như thế là đủ.
Sau khi nói chuyện xong với ba mẹ, Dụ Thần về phòng.
Việc đầu tiên cậu làm khi về đến phòng là lấy điện thoại ra.
Mặc dù linh cảm được rằng khi mở điện thoại lên sẽ có tin nhắn của Phó Chi Dữ, nhưng khi thấy có tin nhắn của anh thật, Dụ Thần vẫn vui cực kì.
Trước khi vào phòng sách, cậu không nói với anh thời gian cụ thể.
Vì vậy một tiếng trước, Phó Chi Dữ đã gửi tin nhắn cho cậu rồi.
[Một tiếng trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
[30 phút trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
[20 phút trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
[10 phút trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
[5 phút trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
[1 phút trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Phó Chi Dữ lập tức trả lời.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần đọc xong tin nhắn này, đang uống nước thì tí nữa là phun ra ngoài.
Dụ Thần:
Gửi tin nhắn xong, Dụ Thần cảm thấy không thích hợp lắm, thu hồi tin nhắn lại.
Cậu định đổi cách nói khác nhưng Phó Chi Dữ lại nhanh tay hơn cậu nhiều.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần cầm điện thoại, cười khanh khách.
Sao cậu lại có cảm giác Phó Chi Dữ trưng ra gương mặt cực kì nghiêm túc mà nói mấy lời dâm đãng nhở.
Dụ Thần:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Phó Chi Dữ thực sự cực kì tốt.
Chỗ nào cũng tốt, điểm nào cũng tốt.
Lần nào nói chuyện với Phó Chi Dữ xong, Dụ Thần cũng cảm thấy tâm tình thả lỏng hơn nhiều lắm.
Cậu rất ít khi có cảm giác như vậy, tựa như tự dưng có một chỗ dựa, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng có người ở bên, nắm lấy tay cậu.
Buổi tối, ăn cơm xong, Dụ Thần tự nhốt mình ở trong phòng.
Cậu đã liên lạc với Tiểu Hà rồi.
Tiểu Hà gửi cho cậu rất nhiều tài liệu và bảng biểu, thống kê.
Dụ Thần sắp xếp qua chỗ tài liệu bảng biểu đó một chút rồi lập thời gian biểu cho mình.
Giống như hồi thi đại học, để có thể được mẹ mua cho cái máy ảnh kia, cậu cũng lập cho mình một thời gian biểu.
Nhưng điều khác biệt là hồi cấp ba, mục thời gian nghỉ của cậu đều ghi là "chơi bóng rổ hoặc xem phim hoặc chơi game".
Mà trong thời gian biểu lần này, thời gian nghỉ của cậu ghi "Phó Chi Dữ".
Chỉ ghi mỗi tên anh thôi.
8 giờ tối, chuông báo giờ nghỉ giải lao đầu tiên của Dụ Thần vang lên.
Cậu ngẩng đầu, vươn vai rồi cầm ngay điện thoại lên.
Điều làm lòng người ta vui vẻ hạnh phúc khôn nguôi chính là trên màn hình đã có sẵn tin nhắn của Phó Chi Dữ.
Dụ Thần cười, mở khóa điện thoại, bấm vào tin nhắn Wechat với Phó Chi Dữ.
Một tiếng trước, Phó Chi Dữ đã thắc mắc về thời gian biểu mà Dụ Thần gửi cho anh.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần định gõ chữ, những tự nhiên thấy lười động tay, thế là cậu ấn gửi tin nhắn thoại.
Dụ Thần: "Ý là sẽ làm những chuyện liên quan đến anh nè, có thể gọi điện cho anh, nói chuyện với anh, cũng có thể sửa ảnh của anh,