Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần muốn rời khỏi chỗ này.
Nhưng cậu vừa quay người lại thì Chu Ngạn tiến lên trước, đóng cửa ban công lại.
Dụ Thần lùi lại một bước, mặt lạnh tanh nhìn Chu Ngạn: "Anh làm gì thế?"
Chu Ngạn ngồi xuống, cầm li rượu lên rót một ít rượu vang vào cái li rỗng trên bàn: "Không làm gì hết.
Đừng sợ, uống với anh trai hai li nào."
Dụ Thần không quan tâm đến anh ta.
Cậu đưa tay đặt lên tay nắm cửa, nhưng chưa kịp vặn thì cửa đã bị mở ra từ bên kia.
Ngay sau đó, một người đi ra nhanh như một làn gió.
Dụ Thần thấy Phó Chi Dữ đột nhiên xuất hiện trước mắt, lập tức thấy yên tâm.
Nhưng ở ban công chỉ có mỗi hai người họ, cửa lại còn đóng, Dụ Thần sợ Phó Chi Dữ hiểu nhầm, giải thích: "Không phải đâu."
Không đợi cậu nói hết câu, Phó Chi Dữ tiến lên, ôm lấy eo Dụ Thần: "Lâu rồi không gặp, Chu Ngạn."
Chu Ngạn ngẩng đầu, nhìn Phó Chi Dữ.
Dáng vẻ đùa cợt ban nãy lập tức bay biến, lúc này đây anh ta cảm thấy có chút hoảng sợ: "Lâu rồi không gặp."
Phó Chi Dữ nhìn li rượu trên bàn: "Không ngờ đã lâu như vậy rồi, Chu công tử vẫn thích nhung nhớ đồ của người khác."
Chu Ngạn cười: "Cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn mời bạn trai cậu uống một li thôi."
Phó Chi Dữ hỏi Dụ Thần: "Vậy sao?"
Đương nhiên Dụ Thần không nói đỡ cho Chu Ngạn rồi.
Cậu lắc đầu quầy quậy: "Không phải đâu, anh ta chòng ghẹo em."
Chu Ngạn trợn tròn mắt.
Lần đầu tiên trong đời anh ta thấy người bị chòng ghẹo lại đi cáo trạng thẳng thừng như thế.
Trong giới này, không phải là nên yên lặng cho qua mọi chuyện mới đúng sao?
"Chỉ đùa thôi." Chu Ngạn hơi nâng li rượu lên, nói: "Ay da, xin lỗi nhé."
Phó Chi Dữ không để cho Chu Ngạn uống li rượu kia.
Rõ ràng nhìn anh vô cùng dịu dàng, ấy thế mà chỉ một giây sau, anh cướp lấy li rượu của Chu Ngạn, hất lên mặt anh ta, không chút chần chừ.
"Đệt!" Chu Ngạn đứng bật dậy: "Phó Chi Dữ! Cậu làm cái gì thế hả!"
Phó Chi Dữ siết chặt lấy tay Dụ Thần: "Tốt nhất là cậu nên hiểu rõ, không phải thứ gì cũng nhung nhớ được.
Đặc biệt là Dụ Thần."
Chu Ngạn vội vã rút khăn giấy ra, lau rượu trên người.
Sau đó anh ta hung dữ ngẩng đầu, trừng mắt.
Phó Chi Dữ kéo Dụ Thần ra sau lưng mình, đổi giọng vô cùng khách sáo: "Xin lỗi nhé, tôi cũng chỉ đùa thôi." Anh nhìn Chu Ngạn, cười: "Tôi còn có việc.
Tôi đưa Thần Thần đi trước đây.
Nếu cậu thấy có chỗ nào không phải phép thì cứ đến tìm tôi."
Phó Chi Dữ nhấn mạnh chữ "cứ".
Chu Ngạn quẫn bách không biết phải làm gì, chỉ có thể uất hận nhìn quần áo của mình.
Phó Chi Dữ vỗ vai Dụ Thần, đưa cậu đi.
Hai người đi thẳng ra cửa lớn, đi theo nhân viên phục vụ, vào thang máy.
Trong thang máy có nhân viên nên hai người không nói gì cả.
Đến khi ra khỏi thang máy, ra ngoài đại sảnh, Phó Chi Dữ đột nhiên xoay người lại, ôm chặt Dụ Thần vào lòng.
Dụ Thần cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng của Phó Chi Dữ trên trán mình.
"Sao thế anh?" Dụ Thần hỏi nhỏ.
Phó Chi Dữ không trả lời ngay.
Một lát sau, xe của anh được lái đến.
Phó Chi Dữ nhận lấy chìa khóa.
Việc đầu tiên anh làm khi lên xe là nắm lấy tay Dụ Thần.
"Ngoài Chu Ngạn ra thì còn ai nói những lời như thế với em không?" Phó Chi Dữ hỏi.
Dụ Thần lắc đầu: "Không ạ, chỉ có anh ta thôi."
Phó Chi Dữ day huyệt thái dương một lát, khởi động xe rồi nói: "Em đừng sợ."
Dụ Thần cười, lắc đầu: "Em đâu có sợ, vì em biết anh ở đó mà." Dụ Thần hơi dựa về phía Phó Chi Dữ: "Vừa nãy anh đẹp trai dữ dội luôn, đẹp trai quá trời quá đất, oa."
Lúc này biểu cảm trên gương mặt Phó Chi Dữ mới dịu đi một chút: "Thế à?"
"Ừ đó!" Dụ Thần cảm thấy biểu đạt bằng lời không đủ còn vỗ tay bem bép: "Lúc mà anh hất li rượu kia, em hết hồn luôn á.
Ui trời trời, em cứ tưởng mấy chuyện đấy chỉ có trên phim thôi.
Đỉnh quá trời.
Anh có thấy vẻ mặt của Chu Ngạn không? Mặt đen thui luôn, còn chẳng dám trả đũa.
Ha ha ha ha, buồn cười chết đi được."
Nghe Dụ Thần nói thế, Phó Chi Dữ cũng từ từ thả lỏng.
Dụ Thần lại hỏi: "Nhưng làm thế thì anh có gặp phiền phức gì không? Dù gì thì ba anh ta cũng là người có tiếng trong giới mà."
Phó Chi Dữ lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ mỗi hắn thôi thì làm được gì?"
Dụ Thần sờ sờ cổ.
Sao cậu lại có cảm giác Phó Chi Dữ đối xử với cậu và đối xử với người khác khác nhau một trời một vực thế nhỉ.
Trái tim bé nhỏ của Dụ Thần cứ rung rinh, cậu hỏi Phó Chi Dữ: "Trước đây anh với Chu Ngạn xảy ra chuyện gì à?"
Phó Chi Dữ gật đầu: "Chuyện nhỏ thôi."
Dụ Thần: "Chuyện gì thế?"
Phó Chi Dữ: "Tranh giành đơn hàng với anh, không giành lại được.
Sau đó còn kêu gọi bè phái vào nhưng vẫn không đọ lại được với anh.
Về sau lần nào gặp hắn thì hắn cũng bày mấy trò vặt vãnh làm anh ngứa mắt.
Anh lười chẳng thèm để ý đến hắn làm gì."
Nhưng lần này lại dám giở trò với Dụ Thần, Phó Chi Dữ không thể nhịn được nữa.
Phó Chi Dữ nói, mặt vẫn giữ nguyên một biểu cảm, làm Dụ Thần bật cười.
Dụ Thần ngồi bên cạnh nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ nói tiếp: "Sau này mà gặp những chuyện như thế, em phải nói ngay với anh."
Dụ Thần gật đầu: "Đương nhiên rồi.
Không nói với anh thì em biết nói với ai.
Em chỉ là tay mơ trong nghề thôi, cần phải được bảo vệ đó."
Phó Chi Dữ khẽ xoa mặt Dụ Thần: "Anh bảo vệ em."
"Thôi kệ anh ta đi." Dụ Thần cười: "Tối nay thu hoạch được nhiều lắm nhé, em gặp được bao nhiêu là người mà em muốn gặp."
Phó Chi Dữ nghe xong, "ừ" một tiếng.
Một lát sau, Phó Chi Dữ hỏi: "Anh có phải là người mà em muốn gặp không?"
Dụ Thần gật liền tù tì ba cái: "Đương nhiên rồi.
Anh với họ khác nhau.
Anh là người em muốn gặp, còn họ chỉ là người em muốn gặp thôi."
Phó Chi Dữ hoài nghi.
Ba giây sau.
Phó Chi Dữ: "Có gì khác nhau?"
Dụ Thần: "Ha ha ha ha ha ha ha, dù gì thì cũng có điểm khác nhau."
Phó Chi Dữ là đồ đại ngố.
Xe chầm chậm đi trên đường, không biết đang đi về đâu.
Một lát sau, Dụ Thần hỏi: "Anh định đưa em đi đâu thế?"
Phó Chi Dữ: "Anh không biết."
"Đi hóng gió à." Dụ Thần ngẫm nghĩ: "Hay mình đến trung tâm mua sắm Vạn Hạp đi."
Phó Chi Dữ: "Được."
Dụ Thần: "Anh không hỏi em đến đấy làm gì à?"
Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một chút: "Đến đó làm gì?"
Dụ Thần ngồi cười toe toét mà Phó Chi Dữ không biết cậu đang cười cái gì.
Dụ Thần đang cười cái gì, thực ra cậu cũng không biết nữa.
Chỉ là cậu đột nhiên có một cảm giác thật kì lạ.
Cậu cảm thấy Phó Chi Dữ cực kì ngoan, nghe lời Dụ Thần, bảo gì nghe nấy, Dụ Thần nói gì anh cũng gật đầu, còn bảo vệ cậu nữa.
Vừa ngoan, vừa đáng yêu, vừa nam tính, vừa nhiều ham muốn, lại còn có biết bao nhiêu là tính từ để miêu tả nữa chứ.
Không biết cụm "làm thế nào để yêu đương" của Phó Chi Dữ có những gì nhỉ, anh học giỏi quá trời luôn.
"Lát nữa là anh biết ngay." Dụ Thần trả lời câu hỏi của anh.
Phó Chi Dữ: "Ừ."
Phó Chi Dữ vừa dứt lời, Dụ Thần lại cúi đầu, bật cười.
Phó Chi Dữ nghe thấy tiếng cười của Dụ Thần, tâm trạng tốt hẳn lên: "Sao thế? Em cứ cười mãi thôi."
"Anh ơi," Dụ Thần vừa cười vừa gọi: "Anh lớn nhường này rồi, có ai từng thích anh chưa?" Không đợi Phó Chi Dữ trả lời, Dụ Thần đã nói trước: "Chắc chắn là có rồi, mà còn nhiều ơi là nhiều nữa.
Mọi người xếp thành hàng để theo đuổi anh ấy chứ."
Phó Chi Dữ không phủ nhận: "Sao thế?"
Mắt Dụ Thần cong cong như vầng trăng khuyết: "Bọn họ có mắt nhìn thật đấy."
Phó Chi Dữ hơi ngây người, anh nuốt nước bọt: "Em thì sao?"
Dụ Thần: "Em cũng có mắt nhìn lắm luôn."
Bàn tay cầm vô lăng của Phó Chi Dữ siết chặt lại.
Từng tế bào thần kinh bắt đầu cảm thấy phấn chấn.
Hình như anh hiểu ý của Dụ Thần, nhưng anh lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Hay là hỏi nhỉ?
Hỏi thế nào?
Em đã thích anh chưa?
Có phải là em thích anh rồi không?
Nếu như Dụ Thần không có ý đó thì sao?
Nếu như anh tự mình đa tình thì sao?
Nói xong Dụ Thần có bị dọa không? Liệu cậu có không để ý đến anh nữa không?
Phó Chi Dữ cảm thấy loạn như mớ bòng bong.
Gặp Dụ Thần là đầu óc Phó Chi Dữ rất dễ bị gỉ sét, không thể tư duy theo lối bình thường được.
"Đến nơi rồi đến nơi rồi!" Dụ Thần hô lên: "Sao anh