Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là Cao
Phó Chi Dữ không biết tại sao Dụ Thần lại khóc đến mức thảm thương như thế này.
Vai anh ướt cả một mảng lớn, Dụ Thần vẫn ôm anh không buông.
“Đừng khóc nữa.”
Phó Chi Dữ hoàn toàn không có kĩ năng an ủi người khác, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ đầu Dụ Thần.
Nhưng hình như chẳng có tác dụng gì cả, Dụ Thần càng khóc tợn hơn.
Lúc này Dụ Thần gần như treo trên người Phó Chi Dữ.
Để cho mình nhẹ hơn một chút, cậu gác một chân lên va li của Phó Chi Dữ, có chút đáng yêu.
Tiếng chuông cửa cắt ngang tiếng khóc thút thít của Dụ Thần.
Chuông cửa vừa reo, Dụ Thần lập tức rời khỏi vai Phó Chi Dữ.
Cậu dụi dụi mắt, nói lí nhí: “Giao đồ ăn đến thật rồi.”
Phó Chi Dữ: “Anh ôm em đi mở cửa nhé?”
Dụ Thần lập tức nhảy xuống: “Không đâu.”
Cậu biết bây giờ cậu khóc nhìn xấu kinh đi được.
Dụ Thần khóc xong cái là chạy biến, để lại Phó Chi Dữ tay chân tê dừ.
Anh đứng một lúc để “hồi máu” rồi mới mở cửa.
Quả nhiên là nhân viên giao đồ ăn thật.
Phó Chi Dữ cảm ơn nhân viên, xách túi đồ ăn tối của Dụ Thần vào.
Dụ Thần ôm gối, ngồi co cụm trên ghế sô pha, nhìn cực kì hốc hác.
Phó Chi Dữ nhấc túi đồ ăn lên, nhìn chữ bên trên: “Có ngon không?”
Dụ Thần: “Không ngon.”
Phó Chi Dữ đột nhiên nhớ lại lời mẹ Dụ Thần từng nói.
Khi ở bên ngoài, Dụ Thần ăn cái gì cũng được, ở nhà thì lại chẳng thích ăn cái gì.
Anh cười: “Không tò mò xem anh mang gì đến à?”
Dụ Thần vẫn còn đang chìm trong cảm giác ngượng ngùng sau khi khóc đã đời một trận xong.
Nghe Phó Chi Dữ nói vậy, Dụ Thần nói chẳng có chút sức sống nào: “Anh mang gì thế?”
Phó Chi Dữ hơi do dự một chút.
Anh đến bên cạnh Dụ Thần, kéo ghế đến trước mặt cậu: “Sao thế em? Vẫn buồn à?”
Dụ Thần cúi đầu: “Không ạ.”
Phó Chi Dữ: “Hay là khóc thêm một lúc nữa?”
Dụ Thần bị chọc cười: “Anh có biết an ủi người khác không thế?”
Phó Chi Dữ thật thà: “Anh không biết.”
Dụ Thần thở dài, đứng dậy, ngồi lên đùi Phó Chi Dữ, ôm lấy anh: “Sau này ấy, người khác mà khóc trước mặt anh, anh không thể giữ im lặng được.
Trước tiên anh phải hỏi tại sao lại khóc, sau đó nói là không sao đâu, rồi dựa theo những gì người kia nói, trị bệnh đúng thuốc.”
Phó Chi Dữ gật đầu, gương mặt toát lên vẻ đã tiếp thu tri thức: “Người khác liên quan gì đến anh, anh chỉ quan tâm đến em thôi.” Phó Chi Dữ hỏi: “Tại sao em lại khóc?”
Dụ Thần cười: “Anh quên rồi à? Nếu mà anh xuất hiện, em sẽ khóc cho anh xem.”
Phó Chi Dữ kéo Dụ Thần ra, nhìn vào mắt cậu: “Chỉ vì mỗi thế thôi sao?”
Dụ Thần càng cười dữ hơn: “Đương nhiên là không phải rồi.
Anh ngốc thật á.”
Phó Chi Dữ chớp chớp mắt, gật đầu thừa nhận: “Anh ngốc thật.”
Dụ Thần đứng dậy khỏi người Phó Chi Dữ.
Mặc dù Phó Chi Dữ không nói câu nào an ủi cậu, anh là người không hề biết cách an ủi người khác, nhưng tâm tình cậu vẫn cứ vì Phó Chi Dữ mà thấy tốt hơn rất nhiều.
Cậu kéo một cái ghế khác, ngồi xuống bên cạnh anh.
Dụ Thần chọc chọc vào cái túi Phó Chi Dữ mang đến: “Đây là gì thế ạ?”
Phó Chi Dữ nói: “Thịt dê của Thảo Nguyên Trắng.”
Dụ Thần lập tức biểu diễn một màn kinh ngạc há hốc mồm cho Phó Chi Dữ xem.
“Anh, anh…” Dụ Thần nhìn cái túi, nhìn Phó Chi Dữ rồi lại nhìn cái túi: “Ấy thế mà anh mang cả thịt dê của Thảo Nguyên Trắng đến.
Sao anh lại biết em thích thịt dê ở nhà hàng đấy?”
Phó Chi Dữ cũng ngồi thẳng lên: “Em từng nói với anh.”
Dụ Thần nuốt nước bọt.
Đúng là cậu đã từng nói thật.
Nhưng khi ấy cậu chỉ thuận mồm nói thôi.
Phó Chi Dữ, anh đăng kí học ở đâu thế? Cho em theo với.
“Không phải là nhà hàng này không cho gói mang về sao anh?” Dụ Thần nghi hoặc được một giây rồi lại tự mình trả lời: “Có tiền là nhất rồi.”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Đúng.”
Phó Chi Dữ mở túi ra.
Quả nhiên, đồ mình tự mua, tự vận chuyển bằng đường hàng không có khác.
Vừa mở hộp ra, bên trong vẫn còn hơi ấm, hương thơm ngào ngạt tỏa ra.
“Phó Chi Dữ,” Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ, mở lời: “Em muốn làm tình với anh.”
Bàn tay cầm hộp thịt dê của Phó Chi Dữ run lên.
Cái hộp vừa được lấy ra đã lại chui vào trong túi.
Dụ Thần: “Ha ha ha ha ha ha haha.”
Phó Chi Dữ đột nhiên cảm thấy hết sức bất lực: “Em toàn nói những câu khiến người khác phải giật mình.”
Dụ Thần: “Thế chúng ta ăn xong rồi bắt đầu nhé?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Được.”
Dụ Thần cảm giác như mình bị nghiện cơ thể của Phó Chi Dữ.
Xa nhau nhiều ngày như vậy, cậu không dám nói tối nào cậu cũng mơ về Phó Chi Dữ.
Tất cả đều là giấc mơ kiểu đó.
Lần này hai người làm xong trong bồn tắm.
Vì không gian hạn hẹp, Phó Chi Dữ càng dính sát lấy Dụ Thần hơn, cộng thêm bốn bề xung quanh là nước mang đến cho hai người cảm giác hoàn toàn khác.
Một lần nữa, Phó Chi Dữ làm Dụ Thần khóc.
Dụ Thần thích cơ thể Phó Chi Dữ không để đâu cho hết.
Tại sao lại có người đẹp đến thế, cởi quần áo ra bên trong lại đẹp đến như vậy.
Người như thế làm sao lại rơi vào tay cậu nhỉ.
Cậu thật sự quá may mắn.
Vì bắt đầu sớm nên khi kết thúc, đồng hồ mới chỉ đến 11 giờ tối.
Dụ Thần lười biếng nằm dài trên giường.
Cậu cầm điện thoại lên, trên màn hình đủ các loại tài liệu cấp dưới gửi cho cậu.
Dụ Thần đã quen với mật độ công việc như thế này.
Bây giờ trên mặt cậu không hề có chút gì là vừa trải qua đợt sóng tình cả.
Dụ Thần mặc quần áo, lập tức chuẩn bị xuống giường mở cuộc họp ngay được.
“Sao thế?” Nhìn Dụ Thần một lát, Phó Chi Dữ mở lời, hỏi.
Dụ Thần ngẩng đầu lên: “Cái gì sao cơ ạ?”
Phó Chi Dữ xoa nhẹ hàng lông mày đang nhíu chặt lại của cậu: “Em nhíu mày.”
Dụ Thần lập tức thả lỏng ra: “Vậy sao?”
Phó Chi Dữ: “Công ti có chuyện à?”
Dụ Thần gật đầu: “Vâng.” Cậu ngẫm nghĩ một hồi, hỏi Phó Chi Dữ: “Lần này anh đến đây làm gì thế? Có việc gì à?”
Phó Chi Dữ: “Không có việc gì.”
Dụ Thần cười: “Đặc biệt đến để ở với em ạ?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ.”
Dụ Thần: “Anh ở được với em bao lâu?”
Phó Chi Dữ: “Chiều mai là anh bay.”
Dụ Thần bĩu môi: “Được rồi.”
Phó Chi Dữ giải thích lí do: “Trưa nay anh đi ăn với khách hàng, ăn sườn dê.
Anh nghĩ ngay đến em nên đến đây luôn.”
Dụ Thần vừa xem tài liệu, vừa vỗ vỗ tay Phó Chi Dữ: “Sau này thì anh phải nói là nhìn thấy sườn dê, đột nhiên rất nhớ em, nên đến đây luôn.”
Phó Chi Dữ: “Có gì khác nhau?”
Dụ Thần cười: “Đồ đại ngốc.” Cậu lại nói tiếp: “Em đang yêu một kẻ đại ngốc.”
(*) Ở đây Dụ Thần dùng chữ 想 vừa có nghĩa là “nhớ”, vừa có nghĩa là “nghĩ”
Phó Chi Dữ không tài nào phản bác được.
Dụ Thần đọc tài liệu tiếp: “Anh đợi em một tí, chỉ còn một ít thôi, em sắp xem rồi.”
Phó Chi Dữ không giục cậu.
Anh nằm bên cạnh Dụ Thần, yên lặng ngắm cậu.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, dường như Dụ Thần đã thay đổi rồi.
Phó Chi Dữ nhìn thấy cậu nói chuyện điện thoại với cấp dưới, cũng thấy cậu mở cuộc họp phê bình người khác.
Đó hoàn toàn là dáng vẻ mà anh chưa từng thấy bao giờ.
Có lúc anh cảm thấy Dụ Thần đã trưởng thành rồi, nhưng quay đi quay lại, Dụ Thần đến bên cạnh anh, lại mang dáng vẻ của thiếu niên ngày xưa.
Nghĩ vậy, Phó Chi Dữ lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Châu Minh Minh.
Phó Chi Dữ:
Châu Minh Minh:
Châu Minh Mình:
Phó Chi Dữ lướt lên trên một chút.
Hai người họ đã mấy ngày rồi không liên lạc.
Anh xác định rằng Châu Minh Minh đang nói kháy mình, hơn nữa nói kháy mình vì Dụ Thần.
Nếu đã là vì Dụ Thần, Phó Chi Dữ không chấp nhặt với anh ta làm gì.
Phó Chi Dữ:
Châu Minh Minh:
Phó Chi Dữ:
Phó Chi Dữ nghĩ một lúc, có tìm cách diễn đạt gần đúng nhất:
Châu Minh Minh:
Châu Minh Minh:
Phó Chi Dữ:
Phó Chi Dữ:
Châu Minh Minh:
Châu Minh Minh:
Phó Chi Dữ:
Châu Minh Minh: >
Phó Chi Dữ:
Châu