Lúc nhận được tin nhắn từ WeChat, Giang Nhược Kiều vừa về đến dưới tòa ký túc xá nữ.
Ngày đông tháng Giêng rét buốt, dù cô có đút tay mình vào trong túi áo cũng chẳng thấy ấm áp hơn chút nào. Nhưng cứ như tâm linh tương thông, cô không cần nhìn đã biết đó là tin nhắn của Lục Dĩ Thành. Sau khi bước vào tòa ký túc xá, cảm nhận được chút ấm áp, cô vừa lên tầng vừa lấy điện thoại từ trong túi ra áo ra, nhấn nút mở khóa, quả nhiên là tin nhắn từ Lục Dĩ Thành.
Học theo lần trước của cô, anh gửi đến năm ngôi sao.
Giang Nhược Kiều không kìm được mà bật cười.
Suýt thì đạp hụt bậc cầu thang ngã xuống, cô chợt giật mình tỉnh táo lại, mới nhận ra vừa rồi trông cô hơi ngu ngốc.
Cô từng nghe cô bạn thân chia sẻ về những chuyện ngọt ngào khi yêu đương. Ví dụ như lúc đi tắm cũng sẽ cầm theo điện thoại vào nhà tắm, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn của bạn trai. Tin nhắn vừa đến thì sẽ đóng vòi hoa sen lại ngay, lau tay qua loa rồi vội vội vàng vàng nhắn lại ngay.
Lúc ấy, biểu cảm của Giang Nhược Kiều là thế này: Dù tôi méo hiểu nhưng tôi vẫn thấy sốc tận óc.jpg
Ngay cả trong giai đoạn yêu đương, gần như Giang Nhược Kiều cũng đã quen với việc đặt chuyện cá nhân lên trên hết, cô không tưởng tượng ra được viễn cảnh khi đi tắm mà còn muốn nhắn lại cho đối phương là thế nào.
Nhưng, thế mà hôm nay cô lại không quên đọc tin nhắn của anh trong lúc leo cầu thang…
Giang Nhược Kiều lắc đầu.
Cô cất điện thoại vào trong túi, tập trung nhìn bậc thang đi lên tầng, sau khi về đến phòng ký túc xá, cô vừa cởi áo lông vừa trả lời lại tin nhắn của anh, tay đã tê cóng hết cả lên, tốc độ gõ chữ cũng chậm đi đáng kể: [Cảm ơn vì lời khen ~ Bên cạnh đó thì tôi đã về đến ký túc xá rồi.]
Lục Dĩ Thành, cái người vẫn đang ảo não vì mình quá nóng vội mà quên chụp ảnh lại, vừa đọc được tin nhắn này thì anh chỉ khẽ mỉm cười: [Vậy là tốt rồi.]
Anh định đưa cô về trường, nhưng cô đã từ chối. Thái độ của cô rất kiên quyết nên anh cũng không nhất nhất một mực nữa.
Nhưng anh hiểu rõ suy nghĩ của cô, có lẽ vì thấy anh vất vả tăng ca nhiều quá nên cô mong anh có thể đi nghỉ sớm hơn một chút.
Hai người câu được câu không nhắn tin với nhau thêm một lúc nữa.
Trong khoảng thời gian này, nhìn lướt qua cũng thấy nội dung và số lần hai người tám chuyện trên trời dưới đất đã tăng lên rất nhiều.
Sau khi Giang Nhược Kiều tắm xong, cô ngồi trước bàn học, trịnh trọng lấy một quyển sổ từ trong ngăn kéo ra, tỉ mỉ lựa một cây bút mà cô thích nhất, rồi cô bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Đây là bản kiểm điểm đầu tiên trong cuộc đời cô.
Nên viết thế nào đây nhỉ? Cô chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Giang Nhược Kiều trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng, cô viết lên giấy một dòng chữ…
“Gửi bạn học Lục Dĩ Thành của năm năm sau…” Bản kiểm điểm này, Lục Dĩ Thành của năm năm sau mới đọc được.
Một tay Giang Nhược Kiều chống cằm, trên bàn học nhỏ có một chiếc đèn bàn mà cô tìm được trên mạng, ánh đèn mang sắc màu ấm chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, tựa như nó mang theo cảm giác ấm áp trong ngày đông này.
Năm năm sau, sẽ ra sao đây nhỉ?
Cô hiếm khi nghĩ về những chuyện quá xa xôi như vậy, nhưng đêm nay, cô bắt đầu tưởng tượng.
Năm năm sau, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi.
Hẳn là khi ấy cô cũng đã tốt nghiệp, chính thức bước vào xã hội, trở thành nô lệ của tư bản. Cô có vô vàn mộng ước về tương lai, nhưng hầu hết trong đó đều xoay quay sự nghiệp của cô, hạ thấp xuống thực tế hơn một chút thì cũng là chuyện nhà cửa và tiền tiết kiệm… Vậy, liệu cô và Lục Dĩ Thành sẽ ra sao? Đến lúc đó, Lục Dĩ Thành vẫn còn ở bên cô chứ? Hai người sẽ phát triển đến mức độ nào rồi nhỉ?
Bạn học Lục Dĩ Thành của năm năm sau à, cậu vẫn sẽ ở lại bên cạnh tôi chứ?
Nếu như cậu vẫn ở bên tôi, nhìn thấy bản kiểm điểm này, xin cậu đừng tức giận, đừng tức giận vì tôi đã thấy những bông hồng cậu gấp mà chưa có sự cho phép của cậu.
Vì vậy, để tỏ bày lời xin lỗi, đến lúc cậu gấp được chín mươi chín đoá hồng, tôi sẽ dành tặng một bất ngờ cho cậu.
…
Gần tới tuần thi, không chỉ có nghĩa là một học kỳ sắp kết thúc, mà cũng có nghĩa là…
Trường mầm non sắp nghỉ đông rồi.
Đây quả là một tin tức khiến các bậc phụ huynh vừa trở tay không kịp vừa cảm thấy chán nản.
Trước đây không có sự so sánh, nhưng từ sau khi Lục Tư Nghiên đến trường, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành mới thấy cuộc sống của họ đã dễ dàng hơn một cách đáng kể, ít nhất là trong khoảng thời gian từ tám giờ sáng đến hơn bốn giờ chiều, hai người họ được tự do, có thể làm chuyện riêng của mình… Mà bây giờ trường mầm non lại sắp… nghỉ đông ư?!
Mẹ của Trương Vũ Thần phàn nàn với Giang Nhược Kiều: “Chỉ cần nghĩ đến một tháng tiếp theo này ngày nào thằng bé cũng ở nhà, chị đã thấy đau đầu, buồn nôn, cả người bước vào trạng thái phòng ngự…”
Các cặp cha mẹ “tay mơ” nào cũng sẽ có cảm giác như vậy.
Thật tuyệt biết bao nếu trường học không bao giờ có ngày nghỉ. Nhưng nhất định là họ không được lộ ra suy nghĩ này trước Lục Tư Nghiên. Nhóc con này trông mòn con mắt mới tới kỳ nghỉ đông, mỗi ngày, điểm tựa giúp cậu nhóc rời giường chính là chuyện sắp đến kỳ nghỉ đông.
Sau tuần thi, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng được nghỉ đông, nhưng không có nghĩa là hai người có thời gian để trông nom Lục Tư Nghiên.
Hợp đồng của Giang Nhược Kiều và cửa hàng đồ Hán phục đã hết hạn, trong nháy mắt, thu nhập của cô đã eo hẹp hơn phân nửa, muốn duy trì mức sống hiện tại, cô sẽ bận rộn hơn trước khá nhiều, rõ ràng là thời điểm nghỉ đông chính là thời điểm kiếm tiền. Cô cũng đã nói với quản lý công ty rằng, ngoại trừ bảy ngày nghỉ Tết Nguyên Đán theo nhà nước quy định, thì những ngày còn lại cô đều rảnh rỗi, cứ sắp xếp công việc cho cô.
Còn về phần Lục Dĩ Thành, gần đây anh Lễ mới nhận một dự án, mỗi ngày anh đều tăng ca đến mười một, mười hai giờ đêm, chắc chắn là khi nghỉ đông cũng phải đến công ty làm việc.
Cả hai người đều hơi sốt ruột, cuối cùng, một cuộc điện thoại từ ông bà ngoại Giang Nhược Kiều đã giải quyết tất cả vấn đề khó khăn của họ.
Ông bà ngoại biết hai người đều bận rộn, nên họ gọi điện thoại tới bắt hai người họ nhất định phải dẫn Lục Tư Nghiên về thành phố Khê ăn Tết. Hai ông bà rất nhớ Tư Nghiên, ngày nào cũng muốn gọi điện video, nhưng, dù gì thì gọi video cũng không bằng gặp mặt thật sự.
Chuyện này đã khiến Lục Dĩ Thành nhận ra rằng, anh của bây giờ vẫn như trước kia chứ chưa nói tới việc là anh có năng lực gì.
Chỉ một kỳ nghỉ đông đã có thể khiến cho anh sứt đầu mẻ trán, sau này vẫn còn rất nhiều kỳ nghỉ đông, nghỉ hè khác.
Không phải không có dì bảo mẫu phù hợp, nhưng rất khó để kiếm những dì bảo mẫu đó, đồng thời, mức lương của họ cũng cao ngất ngưởng, anh thật sự không thể gánh nổi.
Trong thời gian tới, anh phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn nữa, nếu không thì những chuyện như thế này sẽ chỉ nhiều thêm chứ chẳng ít lại được.
Trong khoảng thời gian này Giang Nhược Kiều cũng không hề rảnh rỗi.
Giang Nhược Kiều nghe nói có một bạn học nữ cùng lớp với Lâm Khả Tinh cùng với bạn trai cô ta to gan đến mức cùng trốn học trước kỳ thi để đi chơi xa, đến nay đã là ngày thứ ba rồi. Cô không yên lòng về Lâm Khả Tinh, vừa hay cô cũng có một người bạn hồi cấp ba học cùng trường đại học với Lâm Khả Tinh, cô cũng nói đôi chút với cô bạn này về chuyện của Lâm Khả Tinh, cô bạn học ấy cũng rất tức giận, bày tỏ mình sẽ giúp cô theo dõi Lâm Khả Tinh.
Yêu đương khi còn học đại học là chuyện rất đỗi bình
thường, hẹn cùng nhau đi du lịch cũng không phải là chuyện hiếm thấy.
Nhưng bản thân Giang Nhược Kiều là một người có tính tình thận trọng, sau khi gặp những chuyện khiến cô phiền lòng kia, cô càng cẩn thận hơn. Cô lật giở lại cốt truyện mà lúc trước cô đã ghi chép lại, tình cờ làm sao, bạn học nữ kia cũng từng xuất hiện trong cốt truyện gốc, kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì. Sau khi Lâm Khả Tinh ra nước ngoài, bạn học nữ kia tung tin đồn thất thiệt, không bao lâu sau, bạn học nữ kia “vác đá đè lên chân mình” bị đình chỉ rồi thôi học.
Giang Nhược Kiều tra theo dấu vết tìm được Weibo của bạn học nữ kia.
Hơi kỳ lạ. Rõ ràng là khi mới khai giảng, bạn học nữ kia còn đăng Weibo phàn nàn tiền sinh hoạt gia đình cho quá ít, cuối tháng nào cũng hệt như ăn mày. Bẵng đi một thời gian, cô ta bất ngờ đăng Weibo khoe đồ skincare, khoe đi ăn, đồng thời còn mua một chiếc túi hàng hiệu trị giá mấy nghìn nhân dân tệ. Điều này không phù hợp với tình hình thực tế của cô ta, chỉ riêng bộ sản phẩm skincare kia đã có giá trị lên đến ba, bốn nghìn, khoe đi ăn cũng có kèm định vị nhà hàng, Giang Nhược Kiều thử tra nhà hàng kia, giá trị bình quân trên một người dao động từ một đến hai nghìn, những thứ này không phải là thứ mà bạn học nữ kia có thể chi trả nổi.
Dưới bài có người bình luận, gần đây cậu phát tài rồi à?
Bạn học nữ kia trả lời, ha ha ha đúng là đã kiếm được một khoản nho nhỏ.
Mỗi người đều có thói quen sử dụng ngôn từ riêng, thậm chí, mỗi dấu chấm câu, mỗi giọng điệu đều có nét độc đáo riêng biệt, Lạc Văn từng dùng điều này để phát hiện ra chuyện bạn trai ngoại tình. Giang Nhược Kiều xem hết những bài viết trên Weibo mà bạn học nữ kia đăng tải, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không mà cô cứ cảm thấy những bài đăng Weibo hôm kia và hôm qua không hề giống như do bạn học nữ kia đăng.
Như việc bạn học nữ kia quen dùng một biểu tượng cảm xúc trên Weibo là cõng cặp trên lưng.
Số lần sử dụng dày đặc, nhưng trong bài đăng trên Weibo hai ngày qua, không một bài nào có biểu tượng cảm xúc này.
Kỳ lạ hơn là không có ảnh tự sướng nào trên Weibo trong hai ngày qua.
Trước đây, bạn học nữ kia cũng đã từng đi du lịch xa, lần nào cũng đăng ảnh tự sướng lên Weibo, nhưng lần này thì chỉ có định vị địa điểm và ảnh chụp khách sạn…
Giang Nhược Kiều cũng không biết có phải bản thân cô đã quá nhạy cảm rồi hay không, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết rằng, chắc chắn mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
…
Cho đến khi cô nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lúng túng của Lâm Khả Tinh ở trên trường, chút nghi ngờ trong Giang Nhược Kiều đã trở thành lời khẳng định chắc chắn.
Ngày hôm đó, cô và Lục Dĩ Thành tình cờ cùng nhau đến thư viện.
Trên đường lại gặp phải Lâm Khả Tinh.
Thế mà cảnh tượng này lại vừa mang tính kịch bản vừa buồn cười, cô sóng vai đi cùng với Lục Dĩ Thành, cho đến khi ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Lâm Khả Tinh, hai người họ mới phản ứng lại.
Lục Dĩ Thành: “…”
Anh vẫn có chút ấn tượng về cái người anh đã từng gặp vài lần này, chưa kể người này còn là “em gái” của Tưởng Diên nữa.
Anh vô thức nhìn sang Giang Nhược Kiều, lo rằng cô sẽ nhớ lại những chuyện không hay.
Cảm giác mà Giang Nhược Kiều dành cho Lâm Khả Tinh từ lúc vừa mới bắt đầu đến nay chưa từng thay đổi, nếu nói là cực kỳ chán ghét, vậy thì chưa đến mức đó, nhưng chắc chắn là không thích. Chỉ có thể nói rằng, dù là trong nguyên tác hay ngoài hiện thực thì tất cả đều có sự liên kết chặt chẽ với nhau, vì nam chính cứ nhớ mãi không quên nữ phụ, khiến nữ chính như nghẹn trong cổ họng, nữ chính đau lòng và khổ sở, nhưng cũng không đành lòng chất vấn nam chính… Thế là nữ phụ đành phải hứng hết cảm xúc tiêu cực của nữ chính.
Có thể đây là điều mà tác giả không đề cập đến trong nguyên tác.
Thực ra, người ta rất dễ nhìn thấu tâm tư của Lâm Khả Tinh, như lúc này vậy, Giang Nhược Kiều có thể nhìn ra sự thảng thốt, sợ hãi và luống cuống của cô ta. Điều này cho thấy rằng, Lâm Khả Tinh đã biết điều gì đó, còn lý do cô ta đến đại học A cũng đơn giản là để tìm Tưởng Diên. Người thật sự khiến Lâm Khả Tinh lo lắng mà cũng vô cùng tín nhiệm, có lẽ cũng chỉ có mẹ tưởng và Tưởng Diên, nên lúc cô ta gặp chuyện lớn, phản ứng đầu tiên cũng là đi tìm kiếm sự trợ giúp từ hai người đó.
Chuyện lớn đó là gì?
Điều đầu tiên Giang Nhược Kiều nghĩ đến là chuyện của bạn học nữ cùng lớp của Lâm Khả Tinh và bạn trai của cô ta.
Lâm Khả Tinh không ngờ là mình sẽ đụng phải Giang Nhược Kiều, đối diện với Giang Nhược Kiều, cảm giác của Lâm Khả Tinh cũng rất phức tạp, một mặt thì ghen tị, mặt khác thì lại không nhịn được mà thấy tự ti. Nhìn thấy Giang Nhược Kiều, cô ta sẽ nhớ tới chuyện đã xảy ra ở nông trại… Đó là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời của cô ta. Lâm Khả Tinh bất giác lùi lại một bước, đó là một động tác trốn tránh, nhưng cũng là trạng thái phòng vệ.
Giang Nhược Kiều còn chưa kịp phản ứng gì, Lục Dĩ Thành đã kéo cô ra sau lưng anh.
Giống như Lâm Khả Tinh là phần tử nguy hiểm nào đó sẽ làm Giang Nhược Kiều bị thương vậy.
Giang Nhược Kiều ngước mắt lên, cô được Lục Dĩ Thành bảo vệ phía sau vững vàng, vậy nên cô cũng không nhìn thấy Lâm Khả Tinh nữa.
Vẻ mặt Lâm Khả Tinh sững sờ, sau đó thì cô ta cúi đầu bước nhanh đi hướng khác.
Đến khi không còn nhìn thấy Lâm Khả Tinh nữa, Lục Dĩ Thành mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, anh chạm phải mắt tươi cười của Giang Nhược Kiều.
Giang Nhược Kiều trêu chọc anh: “Lục Dĩ Thành, cậu không phong độ chút nào cả.”
Lục Dĩ Thành khẽ giật mình, cũng cảm thấy bản thân đã phản ứng thái quá, chỉ khẽ nói: “Vì tôi… thấy cô ta hơi nguy hiểm.”
Giang Nhược Kiều bị chọc cười bởi câu trả lời này: “Khi tôi đứng cùng cô ta, tôi có cảm giác tất cả mọi người sẽ cho rằng cô ta là bên bị ức hiếp, còn tôi chính là phần tử nguy hiểm, thật đấy.”
Cô ý thức được điều này mà, Lâm Khả Tinh nhìn nhỏ nhắn xinh xắn hơn cô. Có đôi khi đụng mặt với Lâm Khả Tinh, nhìn vẻ mặt rụt rè của đối phương, hầu hết mọi người sẽ tưởng rằng cô đang bắt nạt Lâm Khả Tinh.
Hai người tiếp tục đi tới thư viện.
Lục Dĩ Thành bật cười, anh nói: “Trong số mọi người hẳn là không bao gồm cả tôi.”
Giang Nhược Kiều: “Thật sao?”
“Tôi vẫn luôn cảm thấy…” Lục Dĩ Thành dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cậu mới là người bị bắt nạt.”
Trong suốt quãng thời gian qua, cũng có thể coi anh là một người đứng xem nửa vời.
Ai mới là người bị bắt nạt, anh thấy rõ lắm chứ.
Đứa trẻ khóc thì sẽ có kẹo ăn, câu nói này Lục Dĩ Thành đã từng nghe rất nhiều lần, anh luôn nghĩ rằng, nếu trong tay anh có kẹo, anh sẽ cho Giang Nhược Kiều hết.