Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Ngoại truyện 4


trước sau

Lúc Giang Nhược Kiều sắp tan ca thì dì bảo mẫu gọi điện thoại tới, giọng nói dì đầy vẻ lo lắng nói với cô là không thấy Lục Tư Nghiên đâu cả.

Đối với người làm bố làm mẹ, đây là tin tức đáng sợ nhất với họ. Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành một trước một sau từ công ty chạy về nhà, dì bảo mẫu trông rất tự trách, hai mắt đỏ bừng lên, chân tay luống cuống: “Dì đang làm cơm, Tư Nghiên và A Mẫn nhà kế bên chơi trốn tìm, dì cũng không để ý lắm, nào ngờ A Mẫn chạy tới nói với dì là không thấy Tư Nghiên đâu cả, dì và con bé cùng nhau đi tìm, nhưng lật tung cả nhà lên rồi mà cũng không thấy Tư Nghiên đâu.”

Dì đã chăm sóc Tư Nghiên gần ba năm nay rồi, có thể nói là có tình cảm rất sâu đậm. Bây giờ cũng hoảng loạn luống cuống hết cả tay chân.

Lục Dĩ Thành thì tương đối bình tĩnh, sau khi an ủi Giang Nhược Kiều, anh kiểm tra cửa chính và cửa ngoài phòng khách đã khóa chưa, xác định trong khoảng thời gian đó, Tư Nghiên không hề ra ngoài. Cũng không biết điều này là tốt hay xấu, tốt là vì nhóc không ra ngoài, chắc là không tự đi lạc, nhưng lạ là, sao thằng bé có thể biến mất khỏi căn phòng này? Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều nhờ hết những người quen biết, nhờ họ cùng tìm Tư Nghiên, một đến hai tiếng đồng hồ sau, một người trước nay vẫn luôn tỉnh táo như Giang Nhược Kiều cũng phải bật khóc thành tiếng, lòng Lục Dĩ Thành cũng nóng như lửa đốt, anh vừa phải để ý đến cảm xúc của vợ, vừa phải lo lắng cho an nguy của con trai.

Ngay khi tình trạng đang xấu đến cùng cực, tủ quần áo trong phòng ngủ bỗng phát ra tiếng động, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều liếc nhìn nhau, hai người vội vã chạy tới.

Lục Dĩ Thành run rẩy mở cửa, phát hiện một cậu bé đang ngồi trong đó.

Nhóc con hãy còn đang ngái ngủ, dụi mắt nghi hoặc: “Bố ơi?”

Chẳng phải nhóc đang ngủ trên giường sao?

Dì bảo mẫu khóc nấc lên.

Thực sự là quá sợ hãi.

Bấy giờ Lục Tư Nghiên mới để ý thấy dì bảo mẫu đang đứng phía sau, cậu nhóc nhe răng cười: “Bà ơi, lâu lắm mới gặp bà!”

Tựa như đã rất lâu, rất rất lâu rồi mới gặp lại nhau.

Giang Nhược Kiều là người đầu tiên chú ý tới những điểm khác thường trên người Lục Tư Nghiên: “Chồng ơi, anh coi đồ Tư Nghiên đang mặc này, em nhớ rõ ràng là hồi sáng thằng bé đâu có mặc bộ này đâu.”

Hoàn toàn chính xác.

Bấy giờ Lục Dĩ Thành và dì bảo mẫu mới chú ý tới điều này, Lục Tư Nghiên có gì đó rất khác. Đồ Tư Nghiên mặc hồi sáng không phải là bộ này, điều càng đáng sợ hơn là…

Lục Dĩ Thành khẽ nói: “Trong tủ đồ của Tư Nghiên không có bộ đồ này.”

Lục Tư Nghiên mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ màng, trong lòng Giang Nhược Kiều lại có quá nhiều thắc mắc muốn hỏi, nhưng Lục Dĩ Thành nhìn cô rồi nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo mọi chuyện để sau hẵng hỏi. Giang Nhược Kiều không thể làm gì khác hơn là đồng ý, Lục Dĩ Thành bảo dì về nhà nghỉ ngơi trước, trong Thư Hương Uyển bây giờ chỉ còn lại một nhà ba người bọn họ, Lục Dĩ Thành đưa Tư Nghiên đi rửa mặt. Đến lúc ấy, Tư Nghiên mới hoàn toàn tỉnh táo, nhóc nhìn hình ảnh bố phản chiếu trong gương, chú ý tới đồng hồ trên cổ tay và cái nhẫn trên ngón tay vô danh, nhóc bỗng chốc nở nụ cười: “Con đã về rồi, bố ơi con về rồi.”

Nhưng chỉ trong tích tắc, nhóc thu lại nụ cười trên môi, vội vã nói: “Sáng sớm bố không thấy con đâu chắc chắn là bố sẽ sốt ruột lắm, mẹ sẽ qua nhà ăn sáng cùng con, phải làm sao bây giờ! Bố mẹ có biết con trở về rồi không?”

Lục Dĩ Thành nghe và hoàn toàn không hiểu nhóc đang nói gì.

Giang Nhược Kiều nghe cũng không hiểu.

Nhưng cả hai người họ đều phát hiện rằng, rõ ràng chỉ có một ngày không gặp nhưng con trai của họ đã thay đổi nhiều lắm.

Lục Tư Nghiên hôm nay bị lệch múi giờ.

Đối với nhóc mà nói, ngủ là khi thức dậy.

Nhưng bây giờ đã là đêm khuya, nhóc ngủ không được nữa.

Cả đêm này, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều cũng đều tham gia vào đội quân mất ngủ, mọi chuyện xảy ra hôm nay thực sự quá đỗi kỳ lạ, rõ ràng là họ đã kiểm tra tủ quần áo đó rồi, chắc chắn là trong đó không có ai, sao tự nhiên Tư Nghiên lại chui từ trong đó ra được nhỉ? Bọn họ có rất nhiều thời gian, Lục Tư Nghiên cũng là một đứa bé có lối tư duy rất rõ ràng, dùng cách nói của mình kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Là như thế này ạ! Con với A Mẫn chơi trốn tìm, con trốn trong ngăn tủ, A Mẫn không tìm thấy con thế nên con ra ngoài, nhưng mà ra ngoài mới phát hiện nơi đó không phải nhà mình!”

“Nhưng mà còn tìm được bố và mẹ rồi, bố mẹ đều rất trẻ, lúc đầu bố mẹ không nhận ra con, cũng không thương con! Bố còn tiếc tiền mà không mua lego cho con!” Lục Tư Nghiên lên án.

Sau đó nhóc lại nói: “Nhưng bố mẹ đối xử với con rất tốt!” Nhóc nhào vào lòng Giang Nhược Kiều, hôn cô chùn chụt mấy cái liền: “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ!”

Nhóc còn lấy đồng hồ ra.

Trong đó có hai tấm ảnh.

Một tấm là ảnh gia đình chụp khi Tư Nghiên ba tuổi.

Một tấm khác là…

Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành liếc nhìn nhau, họ nhìn thấy sợ khiếp sợ trong mắt đối phương. Thực sự là khiếp sợ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, họ sẽ không tin những gì diễn ra trước mắt, vậy là con của họ đã xuyên tới lúc hai người họ còn đang ở độ tuổi hai mươi???

Sao lại ly kỳ như thế này được??

Nhưng những lời Tư Nghiên nói và cả bức ảnh này.

Nếu mọi chuyện không phải là thật, rất khó để giải thích cho việc Tư Nghiên bỗng dưng biến mất mấy tiếng đồng hồ.

Sự việc này quá sức thần kỳ, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành hỏi Tư Nghiên rất nhiều điều. Hai người thực sự tò mò, cũng cảm thấy rất hứng thú với điều này. Mãi đến khi Tư Nghiên vặn vặn ngón tay và nói rằng: “Ông bà cố ngoại không tìm thấy con chắc là sẽ sốt ruột lắm, con cũng nhớ ông bà lắm!”

Giang Nhược Kiều bỗng ngẩn người, không thể tin mà nhìn Tư Nghiên.

Lục Dĩ Thành nhìn Giang Nhược Kiều với vẻ mặt lo lắng.

Đã làm vợ chồng bao năm nay, Lục Dĩ Thành biết, ông bà ngoại là nỗi đau không thể nguôi của cô, cũng là người cô luôn cảm thấy có lỗi nhất.

“Con nói…” Giọng Giang Nhược Kiều như nghẹn lại, ngữ khí cũng không ổn định: “Con gặp được ông bà à?”

Chỉ nhớ tới thôi mà cô lại muốn bật khóc.

Lúc trước, vào những lúc xem tivi, có tình tiết nhân vật trong phim đau đớn khi sinh con,
họ thường sẽ lớn tiếng gọi mẹ.

Nhưng cô không có mẹ, cô không gọi tên ai cả, nhưng trong lòng lại nhớ tới ông bà ngoại, nếu ông bà ngoại còn sống thì tốt biết bao.

Lục Tư Nghiên gật đầu: “Con gặp rồi ạ! Bà cố ngoại bị bệnh phải làm phẫu thuật, nhưng cả ông bà cố ngoại đều nói không sao cả, bà cố ngoại rất thích con, ông cố ngoại cũng thế, hôm nào cũng dẫn con ra ngoài chơi, có khi là đi dạo chợ hoa, có khi là đi chơi công viên! Con ăn chè bát bảo bà cố ngoại làm con thấy siêu siêu ngon luôn ạ, nhưng mà bố mẹ lại không cho con ăn nhiều, nói ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa, nhưng mà món đó ngon lắm luôn ạ, ông cố ngoại còn thường lén đưa con đi ăn KFC nữa…” Nói đến đây, nhóc cẩn thật liếc nhìn Giang Nhược Kiều: “Mẹ ơi, mẹ đừng giận ông cố ngoại, là con đòi ông cố dẫn đi ăn, ấy chết, con với ông cố đã ngoéo tay rồi, con hứa là con không nói với mẹ, ông cố cũng không nói cho mẹ biết…”

Giang Nhược Kiều khóc không thành tiếng.

Lục Dĩ Thành ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về vai cô.

Lục Tư Nghiên ngỡ ngàng, không dám nói gì mà chỉ nhìn bố mẹ đầy trân trối.

Mọi chuyện là thế nào.

Giang Nhược Kiều cố kiềm chế cảm xúc nhưng khi được chồng ôm vào lòng, mùi hương an toàn mà yên ổn thuộc về riêng anh cứ vờn quanh mũi, cuối cùng thì cô cũng không chịu được nữa mà bật khóc như một đứa trẻ: “Dĩ Thành, ông bà ngoại em, ông bà ngoại em gặp được Tư Nghiên rồi, ông bà gặp được thằng bé rồi.”

Sau khi ông bà ngoại lần lượt qua đời, cô chính thức trở thành cô nhi.

Ngoại trừ Lục Dĩ Thành ra thì không ai biết cô đã áy náy ra sao, cũng không ai biết cô đã hối hận biết bao, và, cũng chẳng một ai biết cô đã tiếc nuối đến nhường nào.

“Em nhớ bà ngoại… Nhớ ông ngoại quá…” Giang Nhược Kiều khóc, trông cô vô cùng thương tâm, cô bấu chặt lấy tay áo Lục Dĩ Thành, cũng là lần đầu tiên cô không chút kiêng dè mà để lộ cảm xúc trước mặt con.

Lục Dĩ Thành vô cùng đau lòng, anh ôm cô và nói thật khẽ khàng: “Không sao cả, em nhìn đi, Tư Nghiên đã nói rồi, bà ngoại làm phẫu thuật, bây giờ bà rất khoẻ.”

Giang Nhược Kiều sợ sẽ dọa con sợ nên đẩy Lục Dĩ Thành ra rồi vào nhà vệ sinh.

Lục Dĩ Thành chần chừ một lúc nhưng cũng không đi theo cô, anh biết, dù anh có hiểu cô đến nhường nào, dù anh có yêu cô bao nhiêu, thì vị trí của ông bà ngoại trong tim cô cũng không thể nào thay thế được, cô chỉ đang quá đau lòng vì nhớ tới những chuyện trước kia, cô cũng quá đỗi vui mừng vì ông bà ngoại đã gặp được Tư Nghiên.

Thấy Lục Tư Nghiên trông có vẻ bất an, Lục Dĩ Thành ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Đã rất lâu rồi mẹ con không khóc, lần cuối mẹ con khóc là khi con nằm viện lúc hai tuổi.”

“Có phải con lại nói sai gì không ạ?” Lục Tư Nghiên nói: “Lúc trước cũng thế, mẹ hỏi con có từng gặp ông bà cố ngoại chưa, con nói chưa từng, mẹ cũng khóc rồi vào nhà vệ sinh.”

Lục Dĩ Thành trầm mặc, cúi thấp đầu một hồi rồi nói: “Con không nói sai gì cả. Tư Nghiên, mẹ con… chỉ là mẹ con quá nhớ ông bà ngoại mà thôi. Mẹ biết con từng gặp ông bà ngoại, mẹ con vui còn không hết nữa là, Lục Tư Nghiên, bố phải cảm ơn con, cảm ơn con đã khiến mẹ con bớt hối tiếc.”

Vài ngày sau, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều dựa vào những điều Tư Nghiên kể mà xâu chuỗi thành một câu chuyện.

Trong câu chuyện đó, Giang Nhược Kiều năm hai mươi tuổi gặp được Lục Dĩ Thành năm hai mươi tuổi.

Họ ở tuổi hai mươi cũng thích nhau.

Câu chuyện đó rất hoàn hảo, bà ngoại phát hiện ra bệnh tình sớm hơn và đã tiến hành làm phẫu thuật, ông bà ngoại cũng được gặp Tư Nghiên.

“Em nhớ ra rồi.” Giang Nhược Kiều nói với Lục Dĩ Thành: “Tuần trước là sinh nhật em, anh nhớ chứ?”

Tựa như thấy trước hiểm họa, Lục Dĩ Thành mạnh mẽ gật đầu: “Nhớ chứ, anh nhớ sáng đó anh làm mì trường thọ cho em.” Anh dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Quà cũng có tặng. Mặc dù bị em chê là không có thành ý nhưng mà anh cũng đã tặng rồi.”

Giang Nhược Kiều bị anh chọc tới nỗi phải bật cười, chọc lại anh: “Em nào có phải người vô tình, em có ý đó à, dù anh không tặng gì thì em cũng không tức giận đâu.”

Lục Dĩ Thành nhìn cô: “Anh có thể coi lời này của em là thật không?”

Giang Nhược Kiều bấu tay anh: “Không thể.”

“Chuyện quà cáp nói sau đi.” Giang Nhược Kiều nói: “Em ước một điều, anh đoán xem em đã ước gì?”

Lục Dĩ Thành: “Lại phải làm đề thi đại học rồi, không, so với đề thi đại học còn khó hơn gấp trăm nghìn lần.”

Anh nghĩ một hồi: “Chẳng lẽ là trúng vé số một trăm triệu? Hay là nhà trong khu vành đai ba?”

Giang Nhược Kiều: “Lục Dĩ Thành, em ngây thơ như thế sao? Em đã ba mươi hai tuổi rồi, ba mươi hai tuổi rồi đó, có phải hai mươi tuổi nữa đâu!”

“Anh đoán…” Lục Dĩ Thành nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Anh đoán, nếu có kiếp sau, mong là chúng ta sẽ gặp nhau sớm hơn.”

Giang Nhược Kiều vô cùng kinh ngạc.

Sao anh lại đoán được?

Hôm sinh nhật ba mươi hai tuổi, quả thật lsf cô đã ước một điều ước trước ngọn nến sinh nhật.

Ước là, nếu có cơ hội làm lại, nếu có một “cô” khác, hãy để cô gặp Lục Dĩ Thành sớm hơn!

Lục Dĩ Thành bật cười: “Bởi vì điều ước của anh cũng giống vậy.”

Tuy họ còn rất nhiều thời gian cho nhau, nhưng có đôi khi, họ lại nghĩ rằng, rõ ràng là học cùng một trường, rõ ràng là hồi hai mươi tuổi họ cũng biết nhau, sao lại bỏ lỡ nhau lâu đến thế? Nếu năm hai mươi tuổi họ ở bên nhau thì tốt rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện