Mặc dù đi trải nghiệm cuộc sống nhà nông nhưng không ai trong số họ muốn xuống bếp ôm đồm tất cả các bữa ăn. Mấy người Vân Giai bắt tay vào làm món tào phớ trứng bắc thảo, bên nhóm nam sinh, chỉ có Lục Dĩ Thành nấu nướng tạm ổn. Anh chỉ tay cho tất cả mọi người làm món gà kho Coca-Cola, và cả món cà chua dầm đường mà Giang Nhược Kiều thích ăn nhất nữa.
Vân Giai tiến đến gần Giang Nhược Kiều, khẽ chê bai: “Trước đây tớ cảm thấy Tưởng Diên rất tốt, bây giờ nhìn lại thì thấy cậu ta chẳng có chút phẩm chất nào của một người đàn ông cả, ba người trong phòng ký túc xá của cậu ta tốt hơn hẳn, đặc biệt là Lục Dĩ Thành ấy, bỏ xa cậu ta cả mấy con phố!”
Giang Nhược Kiều chỉ cười cười.
Mặc dù cô cảm thấy hơi buồn lòng về Tưởng Diên đôi chút, nhưng cô không muốn nói ra cho người khác nghe.
Hơn nữa, cứ nói người cũ không tốt cái này, không tốt cái nọ chẳng khác nào chứng minh… mắt nhìn của mình không tốt, không thì sao trước đây lại ở bên nhau cơ chứ?
Người khác chê bai Tưởng Diên, cô nghe một chút là được rồi, không nên tụ lại tổ chức đại chiến làm gì.
Lạc Văn nghe thấy Vân Giai nói vậy, bèn gật đầu phụ họa: “Nói không sai chút nào, nếu nói tốt thì Lục Dĩ Thành mới tốt kia kìa, nhưng mà có ích gì đâu chứ?”
Cô ấy chuyển đề tài câu chuyện, giọng điệu cực kỳ đau thương: “Cậu ấy cứ như người đoạn tuyệt tình yêu vậy, không được tớ theo đuổi thì sẽ không trở thành bạn trai của tớ được, vậy thì cậu ấy vô dụng rồi.”
Giang Nhược Kiều bật cười thành tiếng.
Lạc Văn nói: “Chẳng lẽ tớ nói sai gì à? Cậu xem cậu ấy thử đi, rõ ràng có mọi điều kiện để trở thành một anh bạn trai chất lượng, nhưng cậu ấy lại như người trên trời giáng thế ấy, không yêu không đương, vậy nên cậu ấy có tốt đến mấy thì cũng vô dụng thôi. Nói đi nói lại, tớ rất mong đợi được nhìn thấy vợ tương lai của cậu ấy đấy, cho bọn cẩu này xem xem rốt cuộc vị thần tiên nào có thể khóa chặt trái tim của cậu ấy được đây.”
Vân Giai cũng cảm thán: “Không tưởng tượng ra nổi.”
Cô ấy lẳng lặng tiến lại gần: “Sẽ không phải là cậu, cũng sẽ không phải tớ luôn.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Haiz, tự nhiên tâm trạng phức tạp như vậy, chuyện gì thế này?
Một bữa cơm tối, một bàn đồ ăn, cuối cùng cũng bị quét sạch bách. Ông chủ ở đây khen ngợi bọn họ ăn khỏe thật. Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Dĩ Thành ôm quả dưa hấu ngâm trong giếng nước qua rồi cắt gọn, anh luôn lặng lẽ làm xong hết mọi chuyện như vậy. Màn đêm buông xuống, nhiệt độ trong núi thấp hơn so với thành phố một chút. Cảm giác ngồi trong sân vườn vô cùng thư thái, ông chủ đã trồng cây đuổi muỗi quanh khu nhà, trong vườn treo rất nhiều túi thảo dược, còn đốt cả nhang chống muỗi nữa. Lúc này, đương nhiên là không có con muỗi nào đến quấy rầy bọn họ.
Ông chủ và vợ quay về nhà bận bịu công việc.
Đỗ Vũ phấn khởi lấy một thùng bia trong cốp xe ra.
“Chúng ta chơi game đi, mấy chị em có thể yên tâm, biết mọi người không uống bia nên tôi đã cố ý mang nhiều tiền đến siêu thị mua rượu cocktail, có cả sữa mà mọi người thích nữa.” Đỗ Vũ nói: “Chơi game không uống rượu chẳng khác gì uổng công chơi cả, vừa hay ngoại trừ bạn nhỏ đang ngồi ở ngoài kia thì chúng ta đều thành niên cả rồi, có thể uống đồ có cồn được rồi đó.”
Lục Tư Nghiên bĩu môi.
Đỗ Vũ đưa cho nhóc một chai Coca, Lục Tư Nghiên lập tức nở nụ cười, trông hệt như cậu nhóc không có lập trường chút nào vậy.
Lục Dĩ Thành: “…”
Giang Nhược Kiều: “…”
A a a tại sao lại cho con nít uống đồ uống đầy hóa chất này chứ.
Hai người không hài lòng chút nào nhưng lại lo rằng nói ra thì sẽ bị chê là quản như bố như mẹ. Hai người không thể làm gì khác ngoài việc im lặng, không nói bất cứ gì, họ mở hai mắt trừng trừng nhìn Lục Tư Nghiên đang không kiềm chế nỗi, vui sướng như lên mây.
Nhiều người như thế này rất thích hợp để chơi trò nói thật lòng hay mạo hiểm.
Mọi người không có ý kiến gì, đã đến ngọn núi này thả lỏng rồi, tất nhiên là không thể quay về phòng chơi điện thoại được.
Lục Tư Nghiên không cần tham gia trò chơi này, nhóc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Dĩ Thành xem cuộc vui.
Dù là lời thật lòng hay mạo hiểm, nếu người chọn trúng không muốn trả lời hay không muốn mạo hiểm thì phải uống một ly rượu.
Bình rượu quay một vòng, chỉ vào Giang Nhược Kiều.
Người bắt đầu là mình, Giang Nhược Kiều cạn lời: “…”
Dựa vào đâu chứ!
Mạo hiểm à. Đỗ Vũ tỏ vẻ hưng phấn, chắc chắn Giang Nhược Kiều sẽ không chọn mạo hiểm, nếu bảo cô hôn Tưởng Diên một cái thì không còn gì tệ hơn thế nữa. Ngay trước mặt Lục Tư Nghiên, cô không làm được.
Giang Nhược Kiều nén giận: “Nói thật.”
Đỗ Vũ xoa tay.
“Người lớn cả rồi, chơi phóng khoáng một chút đi.” Đỗ Vũ cao giọng: “Ván đầu tiên sẽ không quá khủng khiếp đâu… Vậy thì, Giang Nhược Kiều, mối tình đầu của cậu bắt đầu khi nào thế? Có phải là anh Tưởng của chúng tôi không?”
Giang Nhược Kiều cười như có như không: “Đây là hai vấn đề.”
Đỗ Vũ cúi đầu khom lưng: “Được được được, mối tình đầu của cậu bắt đầu khi nào?”
Bây giờ Giang Nhược Kiều không còn quan tâm đến suy nghĩ của Tưởng Diên nữa, nói thật thì nói thật thôi, cô đáp: “Sau khi thi vào trường đại học.”
Mọi người không cần phải thấy kinh ngạc.
Giang Nhược Kiều nghĩ, cô của năm hai mươi tuổi rất đào hoa, lại còn thích vui chơi nữa, Tưởng Diên sao có thể là mối tình đầu của cô được chứ?
Tưởng Diên cũng chẳng xứng…
“Wow ~” Đỗ Vũ nháy mắt: “Nhưng theo tôi được biết thì anh Tưởng chỉ có một người bạn gái mà thôi.”
Vân Giai phản bác lại cậu ấy: “Sao vậy, bất bình hộ sao?”
Đỗ Vũ không ngừng nhận lỗi: “Sao có thể, sao có thể. Tôi nào dám, cậu hiểu lầm lá gan của tôi rồi, hiểu lầm rồi.”
Tưởng Diên nghe vậy, anh ta thấy rầu rĩ không thôi, anh ta chẳng thấy vui chút nào cả.
Giang Nhược Kiều không cố gắng giấu giếm chuyện tình cảm của mình làm gì, anh ta cũng biết cô từng có hai mối tình.
Nhưng mà, khi chính tai nghe thấy điều này, anh ta vẫn thấy hơi khó chịu.
Nhưng Lục Dĩ Thành lại không có cảm giác gì.
Như thể anh đã từng nghe qua nhiều thứ như vậy rồi. Lục Dĩ Thành không hiểu tâm trạng của Tưởng Diên cho lắm, dù sao thì… cũng không thể yêu cầu người kia không được phép thích người khác cho tới khi gặp mình mà?
Tưởng Diên tiện tay cầm lon bia lên rồi uống vài hớp, thấy mọi người đang nhìn
mình, anh ta giải thích một câu dư thừa: “Khát nước.”
Lâm Khả Tinh lo lắng nhìn Tưởng Diên.
Nhưng cô ấy cũng không ngờ là mối tình đầu của Giang Nhược Kiều lại không phải là Tưởng Diên.
Cô ấy vẫn luôn cho rằng, hai người họ là tình đầu của nhau.
Sau khi xong xuôi câu hỏi này, Đỗ Vũ tiếp tục xoay bình rượu, lúc này đây, bình lại chỉ vào… Lâm Khả Tinh.
Lâm Khả Tinh hơi kinh ngạc.
Đỗ Vũ cười nói: “Nói thật hay mạo hiểm?”
Lâm Khả Tinh suy nghĩ một chút: “Mạo hiểm ạ.”
Đỗ Vũ nói: “Vậy thì đơn giản thôi, gọi cho người đầu tiên trong danh bạ, nói với anh ấy hoặc cô ấy là em thích anh ấy hoặc cô ấy đi.”
Tưởng Diên không nhịn được mà nói: “Nhóc à, hôm nay cậu uống thuốc chưa thế, phát bệnh gì rồi à?”
Đỗ Vũ: “… Anh à, anh giả vờ gì chứ, anh chưa chơi nói thật hay mạo hiểm bao giờ hả, đây là cấp độ khiêu chiến thấp nhất của mạo hiểm rồi đó, cái này còn không làm được thì chơi cái gì nữa chứ?”
Lâm Khả Tinh cúi thấp đầu xuống.
Thật ra, chuyện này cũng chẳng đáng là gì. Thế nhưng mà, người đầu tiên trong danh bạ của cô ấy lại chính là Tưởng Diên.
Bây giờ và ngay trước mặt Giang Nhược Kiều, bảo cô ấy gọi điện thoại cho Tưởng Diên rồi nói với anh ta câu nói đó… Thật sự không được, cô ấy không thể làm được.
Cô ấy ngẩng đầu lên, khe khẽ cất tiếng hỏi: “Không làm được, em uống rượu được không?”
Nhà của cô ấy quản rất nghiêm, Lâm Khả Tinh chưa uống rượu bao giờ cả.
Tưởng Diên biết chuyện Lâm Khả Tinh không uống rượu nên đã đứng dậy, cầm một chai bia rồi cạy mở nắp: “Tôi uống thay em ấy, em ấy không biết uống rượu.”
Nói rồi, anh ta uống hơn phân nửa chai bia.
Lâm Khả Tinh càng lo lắng bất an.
Cô ấy nhìn Giang Nhược Kiều, vẻ mặt của cô vẫn không hề biến sắc, khóe môi hơi cong lên, cứ như thể người uống rượu không phải bạn trai của mình vậy.
Những người khác: “…”
Mẹ nó! Sao đột nhiên mọi chuyện lại rối tung lên rồi?
Mấy người Vân Giai lo lắng nhìn Giang Nhược Kiều rồi nhìn sang Tưởng Diên, trong mắt hiện rõ vẻ chê bai mà họ khó có thể giấu kín.
Đã đến lúc vứt tên người yêu này đi rồi đấy.
Tưởng Diên thì hồn nhiên cứ như là không hay biết gì.
Đỗ Vũ không thể làm gì khác hơn ngoài việc kiên trì xoay cái bình, lần này nó chỉ thẳng vào Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành: “…”
Cuối cùng Đỗ Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Ha ha ha sếp Lục của chúng ta, em đây yên tâm rồi, sếp Lục chọn nói thật hay mạo hiểm đây?”
Không chỉ Đỗ Vũ, những người khác đều nghĩ như vậy.
Lục Dĩ Thành à, đây là ai cơ chứ?
Một người đàn ông tốt không có bí mật, không có bạn gái, cũng không có em gái trà xanh.
Người đàn ông tốt dù chọn nói lời thật lòng hay mạo hiểm thì cũng sẽ không khiến người ta phải nhốn nháo.
Cũng sẽ không ai chắn rượu vì anh đâu ~
Hoàn toàn có thể phá tan bầu không khí này! Tiến lên nào! Lục Dĩ Thành!
Lục Dĩ Thành còn chưa chọn lời thật lòng hay đại mạo hiểm thì Đỗ Vũ đã hỏi: “Không phải em nể nang gì anh đâu, là do người này thật sự chẳng có bí mật khủng khiếp gì, được rồi, sếp Lục à, anh phải trả lời em… Người khác giới anh liên lạc gần đây nhất là ai?”
Lục Dĩ Thành vô thức nhìn sang hướng của Giang Nhược Kiều, rồi lại nhanh chóng nhìn sang nơi khác.
Anh đan hai tay vào nhau.
Phải trả lời câu này thế nào đây?
Người khác giới anh liên lạc gần đây nhất đương nhiên là Giang Nhược Kiều rồi.
Bọn họ mới vừa gửi tin nhắn vào chiều này.
Nhưng mà, anh có nên nói ra hay không? Trong trường hợp này, anh có nên nói không?
Đỗ Vũ vẫn còn lải nhải với đám người Vân Giai: “Người khác giới trong danh bạ điện thoại của sếp Lục của chúng tôi dùng đầu ngón tay cũng đếm được ấy chứ, nào là giáo viên này, còn không thì là phụ huynh học sinh. Đúng rồi, còn có cô của anh ấy nữa.”
Lạc Văn cố ý dùng Lục Dĩ Thành để châm chọc Tưởng Diên: “Ôi trời, tiểu đội trưởng đội đạo đức đàn ông là Lục Dĩ Thành đấy, nói thật này, mọi người nên học tập cậu ấy đi.”
Nhất là cái người họ Tưởng thối tha kia kìa.
Lục Dĩ Thành: “…”
Đỗ Vũ nhìn về phía Lục Dĩ Thành: “Sếp Lục, anh nói gì đi chứ.”
Lục Dĩ Thành tiếp tục đan hai tay vào nhau.
Giang Nhược Kiều cũng rũ mắt xuống.
Vài giây sau, một giọng nói trong trẻo truyền đến tai cô.
“Tôi uống bia.” Lục Dĩ Thành đứng dậy đi lấy bia, tất nhiên là anh từ chối trả lời vấn đề này.
Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong: “?”
Tưởng Diên đang chìm đắm trong sự khó chịu không biết giải thích ra sao cũng ngẩng đầu, tò mò nhìn Lục Dĩ Thành: “?”
Giang Nhược Kiều: “…”
Chết tiệt, cô có thể đoán ra người khác giới mà anh liên lạc cuối cùng chính là cô.
Chết tiệt!!
Lâm Khả Tinh vẫn đang cảm thấy buồn bã và chua xót nên không để tâm đến việc Lục Dĩ Thành đang làm gì.
Vân Giai và Lạc Văn bật thốt ra câu: “Ôi trời đất ơi!”
Không phải, không phải đâu, cuối cùng thì nam sinh cõi cực lạc của ký túc xá của bọn họ cũng… thành sự rồi sao??
Trời ạ, Lục nam thần có đối tượng mập mờ, hay là có người trong lòng rồi nhỉ??
Tất cả mọi người đều đồng loạt hướng ánh nhìn về Lục Dĩ Thành, ánh mắt của anh rất bình tĩnh. Lục Dĩ Thành thuần thục mở nắp chai ra, ngửa đầu uống bia, yết hầu chuyển động, mặt chẳng đổi sắc trước ánh nhìn của mọi người.
Lục Tư Nghiên ôm chai Coca: Ợ ~ Coca ngon thật!