Lục Dĩ Thành đạp xe rời đi.
Sáng tháng chín, thời tiết không quá nóng, trên đường đạp xe trong khuôn viên trường, hiếm khi tâm trạng Lục Dĩ Thành thoải mái như bây giờ.
Còn về lý do sao lại thoải mái, thì anh lại không tìm ra nguyên nhân.
Sau khi dựng xe đạp công cộng ở chỗ gần tòa dạy học, anh đi về phía phòng học đa phương tiện. Ngày càng có nhiều người xung quanh, cũng có thể coi đại học A là một địa điểm check-in nhất định phải đến khi đi du lịch Bắc Kinh của mọi người. Hôm nay anh có tiết học tự chọn, vừa ngồi vào chỗ đã nghe thấy mấy cô gái ngồi hàng sau xì xào về bữa tiệc chào mừng tân sinh viên.
“Năm nay là do năm hai phụ trách. Hôm qua tớ còn thấy Đặng Giai Khê của khoa Truyền thông đến tìm Giang Nhược Kiều, hình như là đi hỏi về kinh nghiệm của cậu ấy.”
“Uầy, đám năm hai đó năm trước vẫn còn là tân sinh viên, năm nay đột nhiên lại nổi thế, cách đây không lâu tớ còn nhìn thấy trên diễn đàn có một bài post nói Đặng Giai Khê mới xứng đáng là hoa khôi trường… Nói thật thì, ngoại hình Đặng Giai Khê đúng là rất xinh đẹp, nhưng tớ thấy vẫn chẳng xinh bằng Giang Nhược Kiều, không đáng để so sánh. Dù sao thì bài post kia chắc cũng chỉ để thử xem phản ứng của những người khác nhau, trong bài post đó, hơn nửa số bình luận đều phản bác lại.”
“Do thiếu khí chất của một học bá nhỉ… Ha ha ha, tớ nghĩ vậy đấy, trên người Giang Nhược Kiều như toát ra một kiểu phong thái trí thức, chọc đúng vào gu thẩm mỹ của chúng ta hơn, Đặng Giai Khê tới tìm Giang Nhược Kiều làm gì, tớ còn tưởng hai người họ không hợp nhau cơ.”
“Năm trước Giang Nhược Kiều là người dẫn chương trình cho buổi tiệc chào đón tân sinh viên, làm tốt vô cùng, tớ nhớ rõ là lúc ấy có ai đó post một clip ngắn lên Weibo, có rất nhiều người chia sẻ và chú ý, chắc Đặng Giai Khê đang đi học hỏi kinh nghiệm, tớ còn thấy hai người đó cùng nhau đi uống trà sữa cơ mà, có vẻ quan hệ khá tốt.”
Nếu là trước đây, những chuyện này sẽ chẳng thể lọt vào tai Lục Dĩ Thành được.
Gần như mỗi khi bước chân vào phòng học là anh lập tức tiến vào trạng thái quên mình “một lòng đọc sách thánh hiền”.
Nhưng hôm nay anh lại lắng nghe một cách cẩn thận.
Trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên năm ngoái, anh bị một người bạn kéo đến, cũng có nhìn thoáng qua.
Đương nhiên anh cũng nhìn thấy cô, còn nhớ rõ ý cười trên khuôn mặt cô khi nhìn về một phía, và cả dải băng lụa rực rỡ thắt trên tóc cô.
Sau khi tan học, người trong phòng học ngày càng ít đi, Lục Dĩ Thành cũng không biết tại sao anh lại mở điện thoại lên, tìm kiếm thông tin về bữa tiệc chào đón tân sinh của đại học A hồi năm ngoái. Nhưng cũng đã là chuyện của một năm trước, sau một hồi tìm kiếm, màn hình hiện lên rất nhiều clip ngắn. Anh mở lên và bật xem từng cái một, clip dài nhất cũng không vượt quá năm phút.
Xem những đoạn clip này, ký ức về ngày đó dần dần hiện rõ trong tâm trí Lục Dĩ Thành.
Hóa ra ngày đó cô mặc một bộ váy màu tím.
Trên sân khấu, Giang Nhược Kiều chẳng lộ ra nét lo lắng nào, cô điềm đạm hào phóng, không chút lúng túng do dưới sân khấu có nhiều người đến vậy, tương tác qua lại với người dẫn chương trình nam, lộ một mặt vừa hài hước, thú vị vừa tự tin, thanh nhã, cho người khác thấy một Giang Nhược Kiều rất tài hoa.
Phải biết rằng, đối với Lục Dĩ Thành, nếu anh có thiện cảm với một người, thì người nọ phải đủ chói mắt ở một phương diện nào đó, đến nỗi có thể thu hút sự chú ý của anh.
Hai mươi năm nay anh quá bận rộn, quá mải mê theo đuổi cuộc sống của chính mình.
Nếu không lóa mắt đến mức khiến người ta phải choáng váng, anh sẽ chẳng ngoảnh đầu nhìn lại.
Nếu anh có thiện cảm với ai đó, cảm xúc đầu tiên có lẽ là thưởng thức.
Ban đầu, từ chuyện diễn ra với Tưởng Diên, biểu hiện của Giang Nhược Kiều đã cho thấy phẩm chất, tâm lý vững vàng và kỹ năng ứng phó của cô.
Mặc dù cô có chút bối rối, nhưng cô có thể chấp nhận nó rất nhanh, hơn nữa, cô còn tự gánh phần trách nhiệm thuộc về mình.
Sau đó cũng có nhiều chuyện xảy ra hơn, càng lúc anh càng hiểu rõ cô hơn, không phải hiểu theo khía cạnh là bạn gái của Tưởng Diên, mà chỉ là vì chính cô. Ví dụ như cô rất tự lập, nỗ lực nghiêm túc trong công việc, chẳng hạn như khả năng chuyên môn xuất sắc của cô, hay lại như sự tự tin đến chói sáng của Giang Nhược Kiều. Đây mới là Giang Nhược Kiều, không phải bạn gái của bất kỳ ai khác.
…
Giang Nhược Kiều sắp xếp tour tham quan rất thú vị.
Đến buổi trưa, cô dẫn Mai Lỵ tới căn-tin, ban đầu cô đang do dự không biết có nên đưa Mai Lỵ đi xa hơn một đoạn để đến căn-tin dành cho sinh viên hay không, nhưng nghĩ lại thì, nếu Mai Lỵ đã đến đây rồi thì chắc hẳn bà ấy muốn ăn đồ ăn địa phương hơn. Trước đó cô từng trao đổi qua với trợ lý của Mai Lỵ, hỏi qua những món Mai Lỵ kiêng ăn, dẫu sao thì cũng từng có rất nhiều người nước ngoài không ăn được một số món bên này, giống như trước đây cô từng tiếp xúc với một du học sinh, người đó hoàn toàn không hiểu tại sao bên cô lại thích gặm chân gà.
Bữa trưa tương đối đơn giản, được quyết định sau khi hỏi thăm qua khẩu vị của bà ấy.
Mai Lỵ rất thích đồ ăn Trung Quốc, càng khiến người ta bất ngờ hơn đó chính là, Mai Lỵ nói: “Đây gọi là duyên phận sao? Lần trước khi chồng bác đưa bác tới đây, ông ấy cũng gọi một bát mì cho bác.”
Giang Nhược Kiều mím môi cười: “Không biết có phải chính tông không, nhưng trước đây cháu có nghe nói chồng bác là người Thân Thành. Cháu có một người bạn cũng là người ở đó, cô ấy thích mì ở căn-tin này nhất.”
Cô bỏ ra rất nhiều công sức vào tour tham quan này.
Đối với bữa trưa này, Mai Lỵ thấy rất hài lòng.
Chỉ là, không ngờ tới, khi họ bước ra khỏi căn-tin lại đụng mặt với lãnh đạo trường.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là vị lãnh đạo này có quen biết với Mai Lỵ, sau khi được giải thích, Giang Nhược Kiều mới biết rằng, khi chồng Mai Lỵ còn sống, từng quyên góp một khoản tiền xem như hỗ trợ giáo dục cho trường cũ tận mấy năm liền, cho nên ban lãnh đạo mới quen Mai Lỵ và chồng của bà ấy, lần gặp gỡ này đã khiến cho cả hai ngạc nhiên.
Sau khi Mai Lỵ nói rõ ý định của mình, còn cười tủm tỉm giới thiệu Giang Nhược Kiều: “Đây là Kiều, con bé là phiên dịch viên và cũng là hướng dẫn viên lần này của tôi, là một cô gái rất thông minh và bản lĩnh.”
Lãnh đạo nhà trường chú ý tới Giang Nhược Kiều, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Em đã tốt nghiệp chưa?”
Giang Nhược Kiều lắc đầu: “Chưa ạ, chỉ là tranh thủ năm ba không có nhiều chương trình học, nên em muốn làm part-time để rèn luyện khả năng nói của mình, chuẩn bị cho kỳ thi sau này.”
Tất nhiên, đây là lý do mà cô nói với nhà trường.
Công việc bán thời gian là để nâng cao năng lực bản thân, chẳng liên
quan gì đến việc có thêm tiền bạc hay không.
Lãnh đạo trường như nghĩ suy điều gì đó, gật đầu: “Em học khoa nào?”
Giang Nhược Kiều nhanh chóng báo tên khoa và chuyên ngành của mình. Cô hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, trên thực tế, hầu hết sinh viên đều chưa từng giao tiếp với lãnh đạo nhà trường, cho dù cô có ở trong hội sinh viên nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với lãnh đạo, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mọi hồi hộp, và hơn hết là sự kích động ùn ùn kéo tới.
Có thể nhìn ra được rằng, lãnh đạo nhà trường cũng có ấn tượng về một cô sinh viên Giang Nhược Kiều ở trong khoa Ngoại ngữ rồi.
Đến khi lãnh đạo nhà trường đi, Mai Lỵ cười nói: “Kiều, ông ấy là bạn thân cùng trường năm ấy của chồng bác, năm đó chồng bác ra nước ngoài để học chuyên sâu, còn ông ấy ở lại trường dạy học. Là một người rất tốt.”
Giang Nhược Kiều cũng từng nghe danh vị lãnh đạo trường này.
Quả thực ông là một người rất tốt, nghe nói ông còn từng giúp không ít sinh viên thi đậu đại học A.
Hành trình mỗi ngày qua đi đều rất nhanh, Mai Lỵ vẫn còn muốn đi thêm nữa, nhưng sức khỏe của bà ấy không tốt lắm, đến khoảng bốn giờ chiều, trợ lý tới đón bà ấy về khách sạn. Nhân lúc này, trợ lý của Mai Lỵ và Giang Nhược Kiều cũng sắp xếp lịch trình cho ngày mai, ngày mai Mai Lỵ có hẹn với bạn bè bên này, còn cô thì đi theo trợ lý tiếp đón người phụ trách quỹ từ thiện của tập đoàn trang sức nhà họ Lâm để được giải thích thêm về công việc. Mai Lỵ có biết một chút câu giao tiếp bằng tiếng Trung đơn giản, nhưng trợ lý của Mai Lỵ lại sống hoàn toàn ở nước ngoài, mù tiếng Trung nên cần Giang Nhược Kiều làm phiên dịch viên cho cô ấy.
…
Giang Nhược Kiều mệt bở hơi tai lê lết thân mình trở về ký túc xá.
Trong phòng ký túc xá không có ai, mọi người đều đang đi liên hoan hay tham gia sinh hoạt câu lạc bộ của mình. Giang Nhược Kiều tắm xong thì nhào ngay lên giường, chẳng muốn nhúc nhích thêm nữa. Nhưng cô vẫn nhớ kỹ việc phải làm nhiệm vụ thu thập hoa hồng nhỏ cho Lục Tư Nghiên, vừa làm nhiệm vụ chưa đến nửa tiếng, cô đã nhận được tin nhắn từ Lục Dĩ Thành.
Hai người đã thêm WeChat của nhau, nhưng nếu có chuyện gì, Lục Dĩ Thành đều ưu tiên nhắn tin hơn.
Lục Dĩ Thành: [Hết bận chưa?]
Giang Nhược Kiều lười gõ chữ, trực tiếp gọi đến số của anh.
Cô làm ổ trên giường, không một giây chậm trễ, bên kia nhấc máy ngay lập tức, giọng nói trong trẻo độc đáo của Lục Dĩ Thành truyền đến màng nhĩ của cô: “Xin chào, cậu có tiện nói chuyện điện thoại không?”
Giang Nhược Kiều khẽ cười.
Cùng lúc đó, Lục Dĩ Thành ở đầu dây bên kia tay cầm điện thoại để sát bên tai, nghe tiếng cười khẽ mang theo chút lười biếng của cô, không hiểu sao tiếng cười ấy như mang theo độ ấm, hun lỗ tai anh đến đỏ ửng.
Lục Dĩ Thành cụp mắt, bên tai thấy nong nóng.
“Lục Dĩ Thành, là tôi gọi điện cho cậu, cậu nói xem tôi có tiện nói chuyện hay không?” Giang Nhược Kiều nghĩ thầm, đúng là một anh chàng ngốc, là kiểu ngốc mà không ai cứu vớt nổi ấy.
Lục Dĩ Thành im lặng vài giây.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì. Tôi hết bận rồi.”
Lúc này Lục Dĩ Thành mới nói: “Sáu giờ tôi có việc phải đến công ty, nếu cậu rảnh thì có thể qua đây trông Lục Tư Nghiên được không?”
Chuyện kiếm bảo mẫu vẫn chẳng có chút tiến triển nào.
Không nói đến Giang Nhược Kiều kén chọn, đến Lục Dĩ Thành cũng không quá hài lòng với mấy dì bảo mẫu đang được người môi giới bên công ty kia giới thiệu.
Cho nên, chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này.
Giang Nhược Kiều không muốn di chuyển chút nào.
Chỉ muốn nằm trên giường đến khi trời suy đất sụp, nhưng mà…
Con ơi là con!!
Cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được mấy lời than phiền của một đàn chị đã kết hôn và sinh con từng post trên vòng bạn bè —— Chỉ cần không phải tận thế thì phải bò dậy để chăm soc trẻ con!
May mà Lục Tư Nghiên đã năm tuổi, Giang Nhược Kiều tự an ủi bản thân như vậy.
“Được rồi.” Giang Nhược Kiều nhìn qua giờ trên điện thoại: “Tôi sẽ cố gắng đến trước sáu giờ.”
Lục Dĩ Thành “ừ” một tiếng, trước khi cúp điện thoại, anh hỏi thêm một câu: “Cậu ăn tối chưa?”
Giang Nhược Kiều bật cười: “Mới hơn năm giờ, nào có ăn sớm được như thế.”
Sau khi cô nói xong, nhận ra dụng ý của Lục Dĩ Thành khi hỏi câu này, vội nói: “Nhưng cậu không cần để phần cơm cho tôi đâu, giữa tuần này tôi có một buổi quay chụp, nên trong khoảng thời gian này cần giữ dáng một chút.”
Lục Dĩ Thành hoàn thành việc chăm sóc Lục Tư Nghiên rất tốt.
Mấy ngày nay, mỗi tối anh làm món gì đều sẽ báo lại để cô biết Tư Nghiên tối đó ăn món gì.
Rất có trách nhiệm.
Mỗi lần nhìn anh báo lại tên món ăn, còn gửi ảnh chụp, dù sao Lục Dĩ Thành cũng là một học bá nghiêm túc tin vào lý lẽ “không hình ảnh, không chân tướng”, còn Giang Nhược Kiều mỗi lần nhìn thấy thì đều sẽ: […]
Sao còn gửi ảnh chụp đi cám dỗ người ta vậy hả!
Nghe cô nói như vậy, Lục Dĩ Thành do dự một hồi, hỏi: “Còn một chút thời gian, hay là tôi chuẩn bị thêm cho cậu chút salad rau củ?”
Nhìn thái độ của Lục Dĩ Thành, xem ra anh vẫn muốn phụ trách bữa tối của cô.
Anh cũng biết hôm nay cô bận rộn cả ngày, theo lý mà nói, hẳn là không nên quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Chỉ là, chuyện khá đặc biệt, nhất định hôm nay anh phải đến công ty của anh Lễ một chuyến, để Tư Nghiên một mình ở nhà mấy tiếng liền anh lại không thấy yên tâm, hơn nữa, Tư Nghiên vẫn luôn ầm ĩ muốn gặp mẹ.
Giang Nhược Kiều nghĩ thầm: Salad rau củ?
Cô hơi lưỡng lự.
Lục Dĩ Thành như biết cô đang lo lắng chuyện gì, nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không cho rau ăn lá [*] vào salad. Chỉ trộn dưa chuột, cà chua bi, cà rốt và thêm ít tôm bóc nõn, được chứ?”
[*]
Rau ăn lá: Nói một cách đơn giản thì rau ăn lá là những loại rau xanh. Trái với rau ăn lá là rau ăn củ, thường là những loại rau có thân hoặc rễ phình to bất thường để dự trữ chất dinh dưỡng.