Thư Hàm cảm thấy có gì đó kỳ quái, đối với chuyện này cô chưa từng thấy Lục Tâm tỏ ra hứng thú như vậy bao giờ.
"Lục Tâm, cậu gặp chuyện gì kích thích sao ?" Thư Hàm dè dặt hỏi thăm.
"Không có đâu." Giọng nói của Lục Tâm vẫn bình thường, không khác mấy so với mọi ngày. "Thư Hàm, tối nay được không? Vừa vặn tối nay mình cũng khá rảnh."
"......" Hồi lâu sau Thư Hàm vẫn không nói được câu nào. "Lục Tâm, cậu khẳng định cậu vẫn bình thường?"
"Mình vẫn ổn mà."
"Được rồi, mình sẽ giúp cậu sắp xếp." Thư Hàm cúp điện thoại, sau đó gọi điện hỏi giúp Lục Tâm một chút, vừa vặn đối phương cũng có thời gian, liền hẹn nhau tối nay gặp mặt Lục Tâm.
Lục Tâm làm việc rất hăm chỉ, vừa hết giờ làm việc, Lục Tâm thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, vừa tắt máy tính thì Lục Cảnh Hành chợt gọi điện thoại tới.
"Anh tự mình về trước đi, em còn có việc." Vừa nghe máy, Lục Tâm từ chối ngay lập tức.
"Em biết anh tìm em vì chuyện gì sao?" Lục Cảnh Hành hỏi, giọng nói nam tính trầm thấp như thổi bên tai, phảng phất nghe thấy tiêng thu xếp tài liệu, văn kiện.
Lục Tâm bực bội: "Dù sao đi nữa, em chắc canh đây không phải là chuyện tốt."
Cầm túi đi ra khỏi cửa.
"Ở dưới sảnh đợi anh một lát."
"Em không rảnh." Nói xong dập máy ngay lập tức. Đây là lần đầu tiên cô chủ động ngắt máy khi nói chuyện với Lục Cảnh Hành. Hơn nữa, ngữ khí vô cùng bực bội.
Lục Cảnh Hành nhíu mày, nhìn chằm chằm màn hình di động một hồi, với tay tắt máy tính chuẩn bị lên lầu tìm Lục Tâm.
Lúc này, Giang Chỉ Khê bước tới.
"Cảnh Hành, lát nữa chúng ta cùng dùng cơm nhé." Giang Chỉ Khê hỏi.
"Thật xin lỗi, anh còn có chút việc, hẹn em ngày khác vậy." Lục Cảnh Hành cười khách khí. Anh bước ra cửa, chạy lên lầu, chỗ làm việc của Lục Tâm đã không còn ai ở đó. Anh xoay người ấn lại thang máy xuống sảnh.
Quả nhiên Lục Tâm cũng không đứng đây đợi anh, Lục Tâm cúp điện thoại của anh xong thì đi thẳng tới xe điện ngầm.
Cô chỉ là một người đi làm bình thường, không có tiền mua xe.
T^T
Lục Tâm đi không bao xa, chuông điện thoại lại reo. Nghĩ nghĩ, cô vẫn bắt máy.
"Em đang ở đâu?" Là giọng nói của Lục Cảnh Hành.
Ngữ khí của Lục Tâm không tốt lắm: "Đang ở tàu điện ngầm, anh có chuyện gì sao?"
"Anh thấy em rồi." Lục Cảnh Hành nói: "Mau quay lại đây."
Giọng nói đã hơi trầm xuống.
Nếu như là trước đây, Lục Cảnh Hành mà đổi sắc mặt, Lục Tâm sẽ không có can đảm bước thêm một bước, nhưng có lẽ vì trong lòng không vui, cô vờ như không nghe thấy gì, tắt máy, bước nhanh hơn. Dương như sau lưng cô có tiếng bước chân trầm ổn truyền tới, Lục Tâm biết đó là tiếng bước chân của Lục Cảnh Hành, cô thật sự không muốn quay về với anh, thân mình chợt lóe, chen vào giữa đám người đông đúc trên đường, theo dòng người đi vào bên trong tàu điện ngầm.
Kỹ năng của cô là do Lục Cảnh Hành dạy, hơn nữa thân mình cũng không cao, nên cắt đuôi anh không phải là việc khó.
Quả nhiên Lục Cảnh Hành không đuổi theo, nhưng vẫn liên tục gọi điện thoại cho cô.
Lục Tâm không muốn cãi nhau với Lục Cảnh Hành, vì vậy cô vẫn ngoan ngoãn nghe điện thoại.
"Em đang ở đâu?" Giọng nói của Lục Cảnh Hành càng trầm hơn so với ban nãy.
"Ở trên mặt đất đây." Để chứng minh mình không gạt anh, cô còn gõ gõ cửa vài cái cho anh nghe.
"Em thật là... Lớn rồi mà vẫn còn cáu kỉnh như trẻ con." Lục Cảnh Hành nói, ngữ khí tuy vẫn không tốt, nhưng đã nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Giọng nói ấy rơi vào trong tai Lục Tâm không hiểu sao có chút chói tai. Cô hét lên: "Anh đừng có quản em."
Hét xong lại cảm thấy mình như chuyện bé xé ra to, hơi mím môi, tâm trí cũng bình tĩnh trở lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
"Anh hai, em đã lớn rồi. Anh có phạm vi của anh, em cũng có cuộc sống của riêng em. Bảy năm trước em chọn cách dọn ra ngoài là không muốn tiếp tục quấy rầy anh, cũng không hy vọng anh can thiệp vào chuyện riêng tư của em." Lục Tâm nhẹ nhàng nói, sau đó ngắt điện thoại.
Bình thường cô vẫn kiềm chế cảm xúc tốt lắm, không hiểu sao hôm nay lại không khống chế được. Sau khi ngắt máy, mũi cô cũng hơi sụt sịt, nhưng cô không hề khóc, cứ như vậy mà cầm điện thoại trong tay, đến trạm cũng không phát hiện. Một lúc sau Thư Hàm gọi tới, cô mới xuống trạm.
Khi Lục Tâm tới nơi, người đàn