Giang Diệc Thành nhìn cô đã nghe điện thoại xong, đôi mắt hướng về bên này nhìn lại, từ từ đứng dậy: "Phòng tắm ở phía bên kia, em nhớ tắm nhanh một chút rồi đi ngủ sớm." Xoay người lại lấy sách trên đầu giường, tháo giày, hai chân thoải mái duỗi ra, gác lên thành ghế sô pha. Căn phòng khá lớn, giường cùng ghế sô pha đã bị tấm rèm ở giữa ngăn cách, tạo thành hai gian nhỏ. Thật ra nằm trên giường sẽ không có gì xấu hổ, nhưng Lục Tâm đang ở phòng của Giang Diệc Thành, lại giành chiếc giường duy nhất của anh nên cô vô cùng ngại ngùng. Tuy ghế sô pha đủ lớn, lại mềm mại thoải mái, nhưng Giang Diệc Thành lại cao hơn mét tám, nhìn anh nằm trên ghế có vẻ chật vật, huống chi, anh hiện đang là lãnh đạo trực tiếp của cô.
Sau một lúc rối rắm, Lục Tâm quyết định đi về phía Giang Diệc Thành: "Giang tổng, hay anh ngủ trên giường đi, vóc người em thấp bé nên chỉ cần nằm ghế là được."
Giang Diệc Thành ngay cả mí mắt cũng không thèm động đậy: "Anh muốn em nằm ở đâu thì em nằm ở chỗ đó đi, còn đứng đấy lộn xộn cái gì? Chẳng lẽ em muốn anh cùng em ngủ chung trên giường?"
Khi nói ra câu này, Giang Diệc Thành rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lục Tâm bị anh nói sợ tới mức không dám hé răng, bàn tay nhỏ bé nắm lại rồi thả ra cũng không dám tiếp tục gượng ép, khóe môi cô cứng ngắc cố vẽ ra một nụ cười, Lục Tâm cầm điện thoại im lặng quay về phía giường.
Người gọi tới cho cô là Lục Cảnh Hành. Chuông đã reo hai lần nhưng cô đang nói chuyện với Giang Diệc Thành nên không nghe máy được. Cô đoán nếu còn không nhấc máy, Lục Cảnh Hành sẽ tiếp tục gọi cho tới khi nào được thì thôi. Bởi vậy cô chậm rì rì nghe máy.
"Tại sao nãy giờ anh gọi em lại không nghe điện thoại?" Giọng nói của Lục Cảnh Hành có chút trầm, thậm chí có một tia vội vàng xao động rất khó phát hiện. Lục Tâm đã từng nói đêm này cô cùng Giang Diệc Thành ở cùng một chỗ sau đó lại ngắt điện thoại khiến cảm xúc anh dần phức tạp, hơn nữa lúc nãy gọi nhiều lần mà Lục Tâm không nghe máy, mỗ ta bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Em vừa có chút chuyện." Nghe ra ngữ khí của anh không tốt lắm, hơn nữa trong giọng nói lại mơ hồ mang theo tiếng gió, Lục Tâm bất giác nói chuyện cũng cẩn thận hơn: "Anh có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Lục Cảnh Hành nhanh chóng đè nén cảm xúc, ngữ khí không nhanh không chậm: "Lục Tâm, đêm nay em không thể ngủ chung phòng với Giang Diệc Thành."
"...... Anh cũng chẳng làm chuyện gì." Lục Tâm thấp giọng nói thầm, Giang Diệc Thành hiện đang ở đây, cô cũng không dám nói gì mặc dù có bao nhiêu bất mãn đi chăng nữa. Chung phòng cùng Giang Diệc Thành cô cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng tình huống trước mắt Giang Diệc Thành cũng sẽ không cho cô một phòng khác, cô rất muốn hỏi Lục Cảnh Hành có cách gì không, nhưng lại sợ Giang Diệc Thành hiện tại đang ở đây, nên cũng không dám nói nhiều.
"Anh chưa có nói lo lắng anh ta làm chuyện gì, anh chỉ lo cho em thôi."
Lục Cảnh Hành tiếp tục nói, có lẽ do đã liên lạc được với Lục Tâm, ngữ khí lại khôi phục như trước, nhẹ nhàng thoải mái, mang theo tiếng hít thở đều đặn, xuyên thấu qua điện thoại truyền đến tai làm Lục Tâm không khỏi ngây người : "Em không phục sao, ngay cả người đàn ông bình thường như Tiếu Lãng em cũng coi trọng, huống chi là một người rất giống anh như Giang Diệc Thành ?"
Lục Tâm nghe Lục Cảnh Hành lên án mình, cảm thấy vô cùng bất mãn, nhịn không được liền lên tiếng phản bác : "Em không có.". Cô nghĩ tới Tiếu Lãng khi nào chứ, chỉ là hỏi anh chút ý kiến mà thôi, hơn nữa ngoại hình Tiếu Lãng cũng không kém. Mặc dù không bằng Lục Cảnh Hành nhưng cũng thuộc dạng tuấn tú, ấm áp như mặt trời.
"Em đừng có chối." Lục Cảnh Hành thản nhiên vạch trần : "Lần trước nếu không phải anh đúng dịp đi ngang qua, chắc canh em đã cùng anh ta đi với nhau rồi."
"......" Lục Tâm day day trán, muốn trốn: "Không nói chuyện với anh nữa, tốn tiền cước phí. Em đi tắm đây... "
"Ngồi yên đó cho anh!" Điện thoại còn chưa kịp ngắt, Lục Cảnh Hành đột nhiên rống lên, Lục Tâm sợ tới mức thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại.
Giang Diệc Thành cũng thấy được động tĩnh phía bên này, nghiêng đầu hướng về phía cô hỏi: "Có chuyện gì vậy ?"
Lục Tâm có chút ngại ngùng, đỏ mặt: "Không...... Không có việc gì."
Trong tay vẫn còn cầm điện thoại.
Giang Diệc Thành gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu chăm chú đọc sách.
Giọng nói của Lục Cảnh Hành trầm xuống, từ đầu di động bên kia truyền đến: "Ở trong phòng của một người đàn ông xa lạ, em dám tắm sao? Lục Tâm, em chẳng lẽ không có một chút ý thức phòng bị nào à?"
Lục Tâm mân mê miệng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, nhẹ giọng nói thầm: "Không phải anh nói rất yên tâm về anh ấy ta sao?"
"......" Đầu dây bên kia, Lục Cảnh Hành im lặng không nói.
Bỗng dưng tâm trạng của Lục Tâm tốt hẳn lên, khó trách nãy giờ Lục Cảnh Hành vẫn không buông tha, ép buộc cô nghe điện thoại, cô càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
"Lục Tâm." Giọng nói của Lục Cảnh Hành lại khôi phục sự trong trẻo, lạnh lùng như trước: "Em còn nhớ Mạc Ninh không?"
"Vâng." Lục Tâm gật đầu, cô tất nhiên vẫn còn nhớ rõ Mạc Ninh, cách đây không lâu cô đã bị Lục Cảnh Hành lôi kéo ăn cơm cùng bọn họ. "Cô ấy hiện tại đang ở Hongkong, chắc sắp tới khách sạn của em rồi, lát nữa em nên cùng cô ấy ra ngoài."
Lục Cảnh Hành vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông cửa.
Giang Diệc Thành có tính cảnh giác cao, nhanh chóng gấp lại quyển sách trên tay, giọng nói trầm xuống: "Ai?"
"Thật ngại quá, xin làm phiền một chút, cho hỏi Lục Tâm có phải đang ở đây không?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, Lục Tâm nhận ra thanh âm này, là của Mạc Ninh, thời gian cũng thật trùng hợp, không biết có phải Lục Cảnh Hành cố tình kéo dài thời gian nói chuyện điện thoại để chờ Mạc Ninh tới hay không.
"Hình như có người tới, em cúp máy đây." Lục Tâm ngắt điện thoại, nhìn về phía Giang Diệc Thành đang nhướng mày tỏ ý hỏi cô, chạy nhanh lại nói : "Hình như là chị dâu của em, để em ra ngoài xem.". Nói xong liền muốn đi ra mở cửa.
Giang Diệc Thành cẩn thận hơn cô rất nhiều, tay anh ngăn Lục Tâm đang muốn mở cửa lại, thông qua mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài, sau đó vỗ vai Lục