"Hiện tại cảm thấy thế nào?" Lục Cảnh Hành hỏi, giọng nói không nhanh không chậm, rõ ràng rành mạch xuyên qua ống nghe truyền tới, ngay lập tức khiến cho tâm trạng khó chịu của Lục Tâm giảm đi rất nhiều.
Tỉnh táo lại một chút, nghĩ đến tính tình vừa rồi tự nhiên trở nên khó chịu cáu kỉnh, Lục Tâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi gặp người.
"Tại sao không nói nữa?" Không nghe thấy tiếng trả lời của Lục Tâm, Lục Cảnh Hành liền lên tiếng hỏi.
"Nên nói cái gì bây giờ?" Giọng Lục Tâm đã hoàn toàn xìu xuống, không còn nộ khí xung thiên như lúc nãy. Cô vùi cả người trong chăn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
"Nói điều em muốn nói, hỏi điều em muốn hỏi ." Giọng nói vẫn không nhanh không chậm như cũ, âm điệu cao hơn một chút: "Không phải lúc nãy mới rống rất to sao? Lặp lại thêm lần nữa, vừa rồi nói nhanh quá anh nghe không kịp."
Hiện tại Lục Tâm đã vùi luôn cả khuôn mặt vào trong chăn, thở dài thườn thượt, làm gì còn sự hờn dỗi ban đầu.
"Em quên rồi." Lục Tâm lầu bầu đáp: "Nửa đêm không ngủ được nên muốn tìm người để nói hưu nói vượn thôi, lúc nãy anh không nghe rõ thì thôi. Em đi ngủ đây. Ngủ ngon!"
"Em dám cúp điện thoại thử xem!" Lục Tâm từ từ dừng động tác cúp điện thoại, ngữ điệu của Lục Cảnh Hành vẫn không nhanh không chậm: "Nói!"
Tuy ngữ điệu chậm rãi, nhưng lại mang theo một cỗ khí thế không cho phép người khác cự tuyệt.
Lục Tâm vô lực trợn trắng mắt, trừng mắt nhìn trần nhà: "Anh muốn em nói thế nào đây? Em thật sự rất mệt."
"Lúc gọi điện thoại cho anh không phải nộ khí xung thiên sao? Lúc gọi điện thoại cho anh không phải rất nhanh nhẹn sao? Tại sao lúc này lại mệt?".
"......" Lục Tâm hít hít cái mũi, thấp giọng lầu bầu: "Mệt chính là mệt."
"Tại sao lại tắt máy?" Lục Cảnh Hành tiếp tục hỏi.
"Muốn đi ngủ."
"Cứ như vậy?".
"Nếu không thì thế nào?".
"Tại sao lại đột nhiên gọi điện rồi nổi giận với anh?".
"Sâu ngủ chui vào đầu." Lục Tâm trả lời đại khái, không muốn nói nữa, sợ lại nói ra chuyện lung tung gì đấy, đành ngáp một cái thật to: "Em mệt rồi, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon!".
Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, tiện tay ném qua một bên, kê cằm lên mu bàn tay, nằm im trên giường không nói lời nào, tâm tình bởi vì câu nói vừa rồi của Lục Cảnh Hành mà có phần chán nản, lại cũng có phần tức giận.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng 'lạch cạch lạch cạch".
Cả người Lục Tâm theo bản năng trở nên căng thẳng hơn, nhanh chóng nghĩ tới chuyện ở khách sạn đêm hôm đó.
Lục Tâm khẽ cắn môi dưới, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, lấy áo khoác ngoài mặc vào, cẩn thận mở cửa phòng ngủ, nhìn về phía cửa chính.
Nương theo ánh đèn mờ ảo bên ngoài, Lục Tâm thấy khóa cửa chuyển động.
Lục Tâm nín thở, nhẹ nhàng chạy đến chỗ cửa chính, nấp vào phía sau cửa, tập trung nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Cửa chính nhanh chóng bị mở ra từ bên ngoài, cánh cửa bị đẩy ra làm xuất hiện một khe hở.
Lục Tâm nhìn khe hở càng ngày càng rộng, đến khi một nửa cơ thể của người đến hiện ra, chân phải cô nhanh chóng bổ ra, cực lực muốn đá vào cằm người đến.
Nhưng chân chưa đá tới đã bị một bàn tay phía sau cánh cửa nhanh chóng bắt được.
"Lục Tâm, em muốn làm quả phụ cả đời phải không?".
Khi giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên ngoài cửa, Lục Tâm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người có chút gấp gáp: "Anh đến đây sao không báo trước một tiếng? Nếu vừa rồi em cầm dao trong tay thì làm sao bây giờ?".
"Là ai chưa đợi anh nói chuyện xong đã cúp điện thoại, đến tận bây giờ cũng không nghe điện thoại?" Lục Cảnh Hành lạnh nhạt đáp, bàn tay thả lỏng, buông mắt cá chân anh đang nắm ra: "Với tốc độ hiện tại của em, cho dù có cầm dao trong tay cũng đều dễ dàng bị người khác xử lý."
"Hơn nữa." Lục Cảnh Hành quay đầu đóng cửa lại, bàn tay cầm khóa bảo vệ chống trộm: "Tại sao anh có thể mở được cửa từ bên ngoài?".
Ổ khóa bảo vệ chống trộm màu trắng trong tay anh vang lên tiếng "Cạch cạch", theo ngón tay thon dài của anh mở ra, âm thanh vang lên trong đêm yên tĩnh nghe vô cùng chói tai.
Lục Tâm nhanh chóng trở nên đuối lý, cúi đầu không dám hé răng.
Lục Cảnh Hành tiếp tục nhắc: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, ở nhà một mình, cửa nẻo đều phải cẩn thận khóa kỹ lại, em đều xem như gió thổi bên tai phải không?"
"......" Lục Tâm tiếp tục không dám hé răng.
Lục Cảnh Hành liếc cô một cái, xoay người mở đèn, sau đó đóng cửa lại.
Lục Tâm cẩn thận nhìn khóa cửa: "Tại sao anh không khóa lại?".
"Có anh ở nhà, mấy ngày tới tạm thời không cần." Lục Cảnh Hành đáp, đi vào trong nhà.
Lục Tâm nghe mấy câu nói đó có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ theo anh đi vào phòng khách, nhìn anh ngồi trên sofa, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: "Không phải anh nói mình đi Quảng Châu sao? Tại sao lại đột nhiên trở về?".
"Từ đó đến đây chỉ mất một tiếng đi máy bay." Lục Cảnh Hành quay đầu nhìn cô, vẫy tay: "Lại đây."
Lục Tâm bước qua, nhưng còn chưa tới gần anh, tay Lục Cảnh Hành đã duỗi ra túm lấy cổ tay cô, kéo cô ngã vào lòng anh, cả người anh nhanh chóng lật sấp lại, ngăn không cho cô giãy dụa.
"Tại sao đang nói chuyện với anh lại cúp điện thoại?".
Anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi, không biết có phải do đêm khuya hay không, tiếng nói đặc biệt trầm thấp từ tính.
Lục Tâm bị anh ôm như thế tim đập có phần nhanh hơn, khẽ vặn vẹo thân mình, nhìn thẳng anh: "Muốn tắt máy đi ngủ."
"Bình thường không phải luôn để tới sáng sao?" Lục Cảnh Hành vẫn đè lên cô như cũ: "Còn dám nói em không hờn dỗi không?".
Lục Tâm nghiêng mặt qua: "Không có."
Lục Cảnh Hành nắm lấy cằm của cô, đem mặt cô xoay lại nhìn thẳng vào anh: "Vẫn còn muốn dấu anh?".
Lục Tâm bị anh nói trúng nên có phần xấu hổ, nhất là lúc này, anh đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt cực kỳ giống đêm hôm đó. (Sâu: đúng rồi đó *vỗ tay* Tâm tỷ, hôm nay tỷ thật thông minh *tung bông* tỷ sắp bị ăn rồi hoho)
Cô có chút luống cuống, muốn đẩy anh ra để đứng dậy, nhưng Lục Cảnh Hành nào cho cô cơ hội, cánh tay ôm thắt lưng cô nhanh chóng thu lại, đầu cúi thấp xuống, môi áp lên môi của cô hôn một lúc, sau đó đứng dậy ôm cô đi vào phòng ngủ.
Lục Tâm lập tức phát hoảng đẩy anh ra.
Cánh tay của Lục Cảnh Hành lại không nhúc nhích, vẫn ôm cô vững vàng như trước, bước chân cũng rất ổn định, khi đi đến bên giường liền hơi xoay người, đem cô đặt