Khi Lục Tâm cùng Lục Cảnh Hành đến sân bay thì đang là giờ nghỉ trưa, hai người đề nghị bên phía sân bay phối hợp kiểm tra giấy tờ chứng minh thân phận của một cô gái.
Bởi vì hành khách vãng lai nhiều nên lượng người rất đông, muốn tìm ra một người không hề dễ dàng, thậm chí cho dù tìm được rồi cũng không chắc chắn đó là người bọn họ muốn tìm.
Nhưng nay chỉ có một manh mối duy nhất, trước tiên cũng chỉ có thể dựa vào đó mà điều tra.
Hơn nữa, làm vậy sẽ khiến những người đó lo ngại, có thể sẽ nửa đêm đến tìm cô lần nữa, khiến họ nghĩ rằng cảnh sát đã nắm giữ rất nhiều tội chứng của họ.
"Đại ca, anh nghĩ bên trong thẻ nhớ cất giấu điều gì?" Trên đường trở về công ty, Lục Tâm nhịn không được hỏi suy đoán của Lục Cảnh Hành.
Sau khi hai người cùng bên sân bay điều tra xong thì trở về, cơm trưa ở Đế Tân chỉ bán một tiếng, thời gian ở sân bay cùng đi lại, cơ bản đã qua thời gian ăn cơm, giờ chỉ có thể chờ kết quả từ bên sân bay.
"Đại khái là sẽ khiến Đỗ Nguyên nhận án tử hình hoặc sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người, thậm chí là toàn bộ Hoa Nguyên." Lục Cảnh Hành nói, vụ án của Hoa Nguyên anh đã đọc trên báo rồi, người hai ngày trước xông vào phòng Lục Tâm, cũng đã nghe được một ít tin tức từ bên cảnh sát, nhưng dù sao anh cũng không phải là người phụ trách vụ án này nên tin tức anh có thể biết cũng rất hạn chế, cũng không thể đánh giá đúng toàn bộ tình hình được.
Đột nhiên anh nhớ ra Lục Tâm đã từng làm ở Hoa Nguyên hơn một năm .
Nghĩ tới chuyện này, Lục Cảnh Hành quay đầu nhìn cô: "Lục Tâm, không phải em đã từng làm ở Hoa Nguyên hơn một năm sao?".
"Đúng vậy." Lục Tâm gật đầu: "Có việc gì sao?".
"Có phải ngay từ đầu chúng ta đã điều tra sai phương hướng rồi không?" Lục Cảnh Hành trầm ngâm mở miệng: "Có phải do bọn họ nghi ngờ khi em rời đi đã mang theo thứ gì đó đi nên mới đến tìm em không?".
Trong lòng Lục Tâm "lộp bộp" một cái, sau đó lắc đầu: "Không có khả năng này, tối hôm trước Trương Vĩnh rõ ràng đã nói là ở sân bay, nên Đỗ Nguyên mới làm mất đồ ở chỗ đó, chắc họ nghi ngờ món đồ đó đang ở trong tay em."
"Mặc kệ thế nào, đều phải điều tra cả hai khả năng." Lục Cảnh Hành nói xong liền cho xe vòng qua, dừng lại trước một nhà hàng ven đường: "Đi ăn cơm trước."
Từ lúc trưa sau khi tan làm, hai người lại vội vã chạy tới sân bay, đến giờ cũng chưa ăn gì.
—-
Ăn cơm trưa xong thì cũng đến giờ trở lại công ty làm việc, sau khi xuống xe Lục Cảnh Hành liền khoác một tay lên vai Lục Tâm bước đi.
Lục Tâm thật sự không có thói quen thân mật trước mặt nhiều người, huống hồ còn là ngày đầu tiên cùng anh đến công ty, tuy Giang Chỉ Khê đã giới thiệu với những người khác Lục Cảnh Hành là anh trai của cô, anh em dùng tư thế ái muội như vậy đi vào thấy rất kỳ quặc, bởi vậy Lục Tâm liền nghiêng người tránh cánh tay Lục Cảnh Hành đang đặt trên vai mình.
Con ngươi đen sẫm của Lục Cảnh Hành nháy mắt liền trợn lên: "Lục Tâm!"
Lục Tâm bị anh kêu trong lòng nhất thời có phần sợ hãi, cắn môi quay người lại ôm lấy cánh tay phải của anh, làm nũng kêu một tiếng "Đại ca", lúc này mới chậm rãi nói: "Mọi người đều cho rằng em là em gái của anh, chúng ta ôm ôm ấp ấp như vậy đi vào không thích hợp cho lắm."
"Từ khi nào thì em bắt đầu để ý đến việc người khác nói gì như vậy?" Lục Cảnh Hành hững hờ hỏi.
Lục Tâm sờ sờ mũi, nhìn xung quanh thấy không có ai, liền ôm lấy cánh tay Lục Cảnh Hành đi đến thang máy.
Từ xa nhìn thấy cửa thang máy đang từ từ khép lại, Lục Tâm nhanh chóng kéo Lục Cảnh Hành chạy qua, nhấn nút mở cửa trước khi thang máy hoàn toàn đóng lại, sau đó nhìn cửa thang máy chậm rãi mở ra, ôm cánh tay Lục Cảnh Hành kéo anh đi vào.
Trong thang máy chỉ có Giang Chỉ Khê cùng Giang Diệc Thành.
Đột nhiên thấy hai người này, trên mặt Lục Tâm xẹt qua một tia không tự nhiên, lại vẫn như cũ khách khí chào hỏi.
Tầm mắt của Giang Chỉ Khê và Giang Diệc Thành đều cùng dừng lại ở chỗ cô ôm tay Lục Cảnh Hành, sau đó chậm rãi dời mắt về phía mặt của cô, trong mắt đều ẩn chứa ý tứ không nói nên lời, khiến cho Lục Tâm đột nhiên cảm thấy xấu hổ, không được tự nhiên cười cười, yên lặng buông tay Lục Cảnh Hành ra.
"Khụ......" Bên cạnh truyền đến một tiếng ho nhẹ, bàn tay Lục Cảnh Hành nắm lại thành vòng đặt trước miệng.
Giang Diệc Thành nhìn Lục Cảnh Hành: "Lục quản lí, anh không được khỏe sao?".
"Cảnh Hành, không phải anh bị cảm đấy chứ? Gần đây thời tiết có hơi lạnh, phải chú ý giữ ấm." Giang Chỉ Khê cũng thân thiết hỏi thăm.
"Tôi không sao, cám ơn." Lục Cảnh Hành lãnh đạm trả lời, liếc nhìn Lục Tâm một cái, không nói gì.
Giang Diệc Thành cũng cúi đầu nhìn Lục Tâm nói: "Lục Tâm, bốn giờ chiều nay có hai khách hàng người Pháp đến đây, cô cùng tôi ra sân bay đón họ."
"Hả?" Lục Tâm vô thức nhìn hắn, tuy biết việc này không có trong lịch trình nhưng vẫn gật đầu: "Được."
Lục Cảnh Hành khẽ nhăn mày nhưng cũng không nói gì.
Thang máy dừng lại ở tầng 27, văn phòng của Lục Cảnh Hành và Giang Chỉ Khê đều ở tại tầng này, hơn nữa là còn cùng một văn phòng.
Lục Tâm nhìn hai người một trước một sau đi ra ngoài, trong lòng đột nhiên có chút tư vị khó chịu.
Cũng may loại cảm xúc này không ảnh hưởng lâu lắm, khi trở lại văn phòng của mình thì Lục Tâm đã điều chỉnh lại được, ngược lại là Lục Cảnh Hành nhắn tin cho cô.
"Buổi chiều một mình em ra ngoài cùng Giang Diệc Thành hay là đi cùng những người khác?".
"Chắc là đi cùng những người khác." Lục Tâm cũng không biết rõ, cô cũng là ở trong thang máy mới biết được hôm nay có lịch trình như thế.
"Lịch trình vừa mới đưa ra?" Lục Cảnh Hành hỏi.
"Hình như là vậy."
Bên kia Lục Cảnh Hành trầm mặc một lát, lại hỏi: "Chỉ làm việc, hạn chế tiếp xúc, biết chưa?".
Tin nhắn ngắn ngủn của Lục Cảnh Hành khiến cho Lục Tâm nhịn không được nở nụ cười: "Biết rồi, lão đại."
Bốn giờ chiều, Giang Diệc Thành đúng giờ từ văn phòng đi ra, vừa ra khỏi cửa liền gọi Lục Tâm: "Đi thôi."
Lục Tâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, lại phát hiện chỉ có mình cô, liền hỏi: "Không cần thư ký Lâm đi chung sao?".
"Chỉ là đi tiếp đãi một khách hàng, có phiên dịch là đủ rồi."
Giang Diệc Thành nói như vậy, Lục Tâm cũng không hỏi nữa, chỉ im lặng đi theo anh.
Giang Diệc Thành không gọi lái xe, tự mình lái xe đi.
"Ngày đó ở Hongkong, tôi đã cho người điều tra kẻ đột nhập vào phòng cô." Đi được nửa đường, Giang Diệc Thành đột nhiên nói.
Lục Tâm quay đầu lại nhìn anh: "Tra được gì không? Là trộm đột nhập vào phòng hay cái khác?".
"Là người của Đỗ Nguyên." Giang Diệc Thành nghiêng đầu nhìn cô: "Phỏng chừng là trả thù, nếu không phải do cô, có thể lão đại của bọn họ đã thật sự chạy thoát."
Lục Tâm bất đắc dĩ thở dài: "Ai, không không lại chọc vào tổ kiến lửa, nếu hắn không bắt tôi làm con tin thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, hiện tại mọi chuyện lại đổ hết lên đầu tôi."
Giang Diệc Thành không nói nữa.
Lục Tâm nhìn phía anh tiếp tục truy vấn: "Người kia sau đó