Giang Diệc Thành bị đau đến mặt mày trắng bệch, hiện tại bản thân đang bị thương như cá nằm trên thớt, để mặc cho Lục Cảnh Hành gây khó dễ.
"Lục quản lí, anh nên chú ý đến vị trí đặt tay của mình một chút, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."
Giang Diệc Thành cắn răng trầm giọng đáp, bị Lục Cảnh Hành khẽ đè vào vết thương khiến trán hắn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lục Tâm ở một bên nhìn có phần không yên tâm, đang muốn đi tới xem xem hắn có sao không thì Lục Cảnh Hành đã quay đầu lại nói với cô: "E là miệng vết thương trên người Giang tổng đã nứt ra rồi, em mau đi mời bác sĩ tới đây xem một chút."
Sau đó áy náy nhìn Giang Diệc Thành, thấp giọng chậm rãi nói, nghe như thật sự hối lỗi: "Thật ngại quá, Giang tổng, vừa rồi thấy anh sốt cao quá nên nhất thời lo lắng, không để ý nên đã đụng phải vết thương của anh."
"Không có gì." Ba chữ nghe như từ khẽ rặng rít ra.
Lục Cảnh Hành cười nhạt, quay đầu nhìn Lục Tâm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, bàn tay vỗ vỗ vai cô: "Còn không mau đi?".
Lục Tâm có chút u oán liếc anh một cái, miệng thì nói rất dễ nghe nhưng vừa rồi rõ ràng là cố ý đè xuống, không nặng không nhẹ đè một cái, không biết có làm miệng vết thương của Giang Diệc Thành bị nứt ra hay không nữa.
"Đừng dùng ánh mắt u oán như vậy nhìn anh, nếu không anh sẽ hiểu lầm hắn mới là bạn trai của em đấy." Khi Lục Cảnh Hành đem Lục Tâm không cam lòng đẩy ra khỏi phòng bệnh liền nói nhỏ bên tai cô: "Anh tự biết nặng nhẹ, cũng không muốn hắn yên tâm thoải mái nằm trên giường hai tháng hưởng thụ sự chăm sóc của em đâu."
Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân cùng với thân phận thanh mai trúc mã của hắn không chừng đã lưu lại dấu ấn trong lòng Lục Tâm, nếu lại để cô vì ơn nghĩa mà chăm sóc hắn mấy tháng, chỉ sợ đến lúc đó Lục Cảnh Hành hắn phải gọi Giang Diệc Thành một tiếng em rể rồi.
Nghĩ đến thái độ đêm nay Lục Tâm đối với Giang Diệc Thành, đôi mắt u trầm của Lục Cảnh Hành phủ kín một tầng bóng tối, mím môi mỏng không nói gì, để mặc Lục Tâm tự mình đi mời bác sĩ đến đây kiểm tra cho Giang Diệc Thành một lần nữa.
Lục Cảnh Hành dùng lực rất vừa phải, chỉ khiến Giang Diệc Thành đau đớn chứ không làm miệng vết thương bị nứt ra, vết thương trên người hắn không có vấn đề gì lớn, sốt cũng đã hạ lúc rạng sáng, giằng co cả đêm nên hắn có phần kiệt sức, đã ngủ say.
Lục Cảnh Hành về nhà tắm rửa thay quần áo liền đi làm, Lục Nhiên cũng thừa dịp anh về nhà nghỉ ngơi, gọi điện thoại xin nghỉ, rửa mặt chải đầu đi đến bệnh viện thăm Lục Tâm.
Lục Cảnh Hành không muốn để Lục Tâm hết ngày này đến ngày khác chăm sóc Giang Diệc Thành như vậy, nhưng cũng không tiện ngăn cản, dẫu sao thì sự thật cũng là Giang Diệc Thành đã cứu Lục Tâm một mạng, lại không có chứng cứ chứng minh đây là kế do hắn bày ra, về tình về lý Lục Tâm đều nên chăm sóc cho Giang Diệc Thành đang bị thương, bởi vậy cho dù Lục Cảnh Hành không muốn, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tâm đi chăm sóc hắn.
Lục Tâm yêu cầu Giang Diệc Thành đặc biệt cho phép mình nghỉ ba ngày ở bệnh viện chăm sóc hắn, gần như là chăm sóc ngày đêm không rời giường.
Lục Cảnh Hành phải đi làm, không có biện pháp cả ngày lẫn đêm đều ở bên cạnh Lục Tâm cùng cô chăm sóc Giang Diệc Thành, ba ngày này khiến Lục Cảnh Hành bị dày vò không ít, vừa nghĩ tới Giang Diệc Thành là thanh mai trúc mã của Lục Tâm, lại ở trước mặt cô liều mình cứu người, Lục Tâm lại đang một tấc cũng không rời ở bên cạnh hắn, còn tự tay đút cơm đút thuốc, Lục Cảnh Hành liền không đè nén được lửa giận dưới đáy lòng, lửa giận này bùng phát khi anh bước vào phòng bệnh của Giang Diệc Thành, thấy Lục Tâm đang bưng canh bát, từng muỗng từng muỗng đút cho Giang Diệc Thành, còn hắn thì đang nằm úp sấp nằm trên giường thỏa mãn hưởng thụ sự chăm sóc của Lục Tâm, hơn nữa Giang Diệc Thành còn cởi trần, tuy hắn cởi trần khiến vết thương trên lưng thương dễ bôi thuốc với nhanh hồi phục hơn.
Cũng may Lục Cảnh Hành trước mặt người khác từ trước đến nay luôn là người có thể khống chể cảm xúc, anh chỉ bình tĩnh đi qua, giọng lạnh lùng ân cần hỏi thăm: "Giang tổng cũng bị thương tới tay sao, bác sĩ đã kiểm tra chưa, có để lại di chứng gì không?".
"Anh tới rồi." Lục Tâm nghe tiếng nói liền ngẩng đầu, ba ngày qua Lục Cảnh Hành thỉnh thoảng lại tới thăm một chút, mấy ngày qua tuy rằng không có cơ hội nói chuyện, nhưng Lục Cảnh Hành ở trước mặt Giang Diệc Thành vẫn khách khí có lễ, lại càng không