Lục Tâm đứng im tại chỗ, nhìn anh từng bước một đến gần, khóe môi giật giật, muốn lên tiếng chào hỏi nhưng lại níu lưỡi không nói được gì.
"Tại sao cuối tuần còn ra ngoài trễ thế này?" Lục Cảnh Hành đứng trước mặt cô lên tiếng hỏi, giọng nói thật ôn hòa.
Ôn hòa, chủ động như thế khiến Lục Tâm không biết làm thế nào, ngây ngốc nhìn anh, một lúc sau mới ngập ngừng đáp: "Mới bảy giờ......"
Lục Cảnh Hành lại giống như không nghe thấy: "Ăn cơm chưa?".
Lục Tâm khẽ lắc đầu, buổi trưa cô đi đón Giang Diệc Thành xuất viện, ngồi một lát liền lấy cớ là có việc bận nên đi trước, loanh quanh không có mục đích cả buổi ở nội thành mới về, quả thật còn chưa ăn tối.
Lục Cảnh Hành thấy cô chưa ăn cơm liền nhíu mày, đưa tay qua kéo cô: "Vừa hay anh cũng chưa ăn cơm."
Lục Tâm đưa mắt bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Sao vậy?" Lục Cảnh Hành quay đầu hỏi, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào chỗ anh đang nắm bèn thu tay về.
"Đi thôi." Lục Cảnh Hành nhẹ giọng nói.
"Dạ." Lục Tâm thấp giọng trả lời, trong giọng nói khó nén được một tia mất mát. Cô yên lặng buông mắt đi bên cạnh anh.
Lục Cảnh Hành đưa cô đến quán ăn gần đó, cầm thực đơn chọn món xong, lúc này mới hỏi cô: "Giang Diệc Thành thế nào rồi?"
"Hôm nay mới xuất viện."
Lục Tâm vô thức trả lời, trả lời xong lại cảm thấy thế này thật dễ gây hiểu lầm, theo thói quen đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hành, lại chỉ thấy anh khẽ khép mắt uống trà, thần sắc thản nhiên, dáng vẻ không quan tâm, những lời giải thích muốn nói lại nuốt trở vào, chỉ hỏi anh: "Tại sao hôm nay anh lại ở đây?".
"Đi ngang qua." Lục Cảnh Hành hờ hững đáp lời.
"À." Giọng nói bất giác mang theo một phần cô đơn, Lục Tâm không nói gì nữa, cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một ly, hai tay bưng chén trà rồi khép hờ mắt lại, từng ngụm từng ngụm tinh tế thưởng thức.
Lục Cảnh Hành nâng mắt nhìn cô, hơi nước từ chén trà bốc lên dày đặc khiến anh không rõ nhìn sắc mặt cô, chí thấy cô khép hờ mắt, hoàn toàn an tĩnh bình thản, mơ hồ còn có phần e lệ, giống như khi anh mới trở về, chuyện gì cũng không dám hỏi nhiều.
"Lục Tâm." Anh gọi tên cô.
"A?" Cô theo phản xạ nâng mắt nhìn anh.
"Ninh gia...... Em có tính trở về không?" Lục Cảnh Hành hỏi, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, từ khi cô biết rõ thân thế của mình, hai người chưa có thời gian bàn bạc vấn đề này, cũng chưa từng bình tĩnh.
Mí mắt Lục Tâm lại hạ xuống, nhìn chén trà trong tay, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thậm chí chưa từng nghĩ tới có nên cho bọn họ biết sự tồn tại của cô hay không, đã qua nhiều năm như vậy, cô......còn được coi là người nhà Ninh gia không?
Bàn tay cầm muỗng nhỏ vô thức khuấy nước trà trong chén, Lục Tâm nhìn mấy đóa cúc hoa nổi trên mặt chén nước trà xanh biếc, có phần hoảng hốt.
"Lục Tâm." Lục Cảnh Hành khẽ gọi cô một tiếng.
Lục Tâm ngước mắt, do dự hỏi: "Em...... Có được coi là người nhà Lục gia như anh không?"
"Tất nhiên."
"Là......" Con gái hay con dâu trưởng?
Những lời phía sau Lục Tâm không hỏi ra miệng, chỉ khẽ cong khóe môi: "Cám ơn."
Ngón tay lại bắt đầu vô thức khuấy muỗng nhỏ, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Em đã......xin Đinh lão rời khỏi vụ án này, mấy ngày tới em sẽ đem những manh mối mà em có được sắp xếp lại, khi nào xong sẽ chuyển giao cho anh."
"Em không cần ép mình rời khỏi. Buổi tối hôm đó anh chỉ là nói lẫy mà thôi." Lục Cảnh Hành nói: "Việc này anh sẽ nói chuyện lại với Đinh lão, vẫn do em toàn quyền phụ trách. Thời gian anh ở trong nước không nhiều, tháng 6 tới anh sẽ xuất ngoại, công việc đã thu xếp xong từ năm ngoái, tám tháng này chẳng qua là nghỉ phép."
Lục Tâm kinh ngạc nhìn anh, cô không biết mấy tháng anh trở về chính là nghỉ phép dài hạn.
Lục Tâm không thể nói rõ cảm giác lúc này là gì, chỉ kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng tất cả kinh ngạc cùng khó chịu yên lặng hóa thành thật một câu: "Để cho Đinh lão sắp xếp đi, nói không chừng đến lúc cũng đã có kết luận."
Lục Cảnh Hành gật gật đầu.
Lục Tâm cũng không biết nên nói gì nữa, ngẩng đầu chờ nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tới, cô không có tâm trạng để ăn.
Cô không thấy nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tới mà lại bất ngờ thấy Lục Nhiên đi chung với một người đàn ông.
Hai người vừa vặn từ ngoài cửa bước vào, Lục Nhiên đi bên cạnh người đàn ông, khẽ túm lấy góc áo người đàn ông đó, thỉnh thoảng ngửa đầu nói gì đó, người đàn ông từ đầu đến cuối đều mỉm cười ôn hòa nghe Lục Nhiên nói, không thực sự quan tâm, nhưng cũng không thực sự lạnh nhạt, chính là thản nhiên xa cách.
Lục Tâm nhịn không được nhìn chằm chằm người đàn ông đó, dáng dấp rất anh tuấn, ngũ quan nổi bật, khuôn mặt ôn hòa hơn rất nhiều so với Lục Cảnh Hành, thần sắc dịu dàng như gió xuân, chỉ là khuôn mặt luôn mang theo một phần đạm mạc xa cách, nhưng loại đạm mạc xa cách này khi ở trước mặt Lục Nhiên phảng phất nhu hòa đi rất nhiều.
Phát hiện như vậy khiến Lục Tâm không tự giác đánh giá hắn.
Vẫn luôn để ý đến sắc mặt của Lục Tâm nên Lục Cảnh Hành đã nhận ra biến hóa rất nhỏ trên mặt cô, anh quay đầu nhìn lại, cũng thấy được Lục Nhiên cùng Đường Húc Nghiêu đang đi vào.
Lông mày anh nhăn thành một đường, hướng về phía Lục Nhiên gọi một tiếng: "Lục Nhiên!"
Bước chân của Lục Nhiên thoáng dừng lại, theo hướng tiếng gọi nhìn qua, liền thấy sắc mặt của Lục Cảnh Hành lẫn Lục Tâm đều thay đổi.
Đường Húc Nghiêu thấy cơ thể Lục Nhiên cứng ngắc, nghiêng đầu hỏi cô: "Làm sao vậy?"
"Không có gì...... Em qua bên kia một lát, anh ở đây chờ em......" Lục Nhiên nhanh chóng bỏ góc áo đang nắm ra, bước qua bên này.
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, có phần không yên lòng nên đi theo cô.
Tầm mắt Lục Cảnh Hành từ người Đường Húc Nghiêu chuyển qua mặt Lục Nhiên: "Bạn trai của em à?".
Câu hỏi của anh khiến Lục Nhiên có phần quẫn bách, sợ bị anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là một người bạn mà thôi."
Đường Húc Nghiêu đứng phía sau Lục Nhiên đã thoải mái đưa tay ra chào hỏi Lục Cảnh Hành: "Xin chào, tôi tên là Đường Húc Nghiêu, là bạn của Lục Nhiên."
Lục Cảnh Hành cũng đứng lên, đưa tay ra khách khí bắt tay với Đường Húc Nghiêu: "Lục Cảnh Hành."
"Đường tiên sinh chắc cũng chưa ăn cơm, ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Lục Tâm mỉm cười nói.
Lục Nhiên đã giành trả lời trước: "Không cần đâu, bọn em đã ăn cơm rồi, do để quên đồ nên trở về lấy, hai người cứ từ từ ăn, từ từ ăn......"
Nói xong liền kéo Đường Húc Nghiêu rời đi, giả bộ hỏi nhân viên phục vụ một chút, nói khẽ với Đường Húc Nghiêu "Chúng ta đổi nơi khác đi". Sau lại kéo Đường Húc Nghiêu đi.
Mối quan hệ giữa Lục Nhiên và Đường Húc Nghiêu khiến Lục Tâm cảm thấy khó hiểu, cô chưa từng nghe Lục Nhiên đề cập qua cô ấy có quen biết với người đàn ông nào, buổi tối cũng không thấy cô ấy gọi điện hay nhắn tin gì, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cô ấy về phòng chui vào trong chăn lén lút thực hiện, dạo gần đây cô ấy luôn bận rộn chuyện đi du học, nhìn như vô tâm, không lộ ra một chút dấu vết là đang yêu.
Theo cô thấy, Lục Nhiên đích thực là rất thích người đàn ông gọi là Đường Húc Nghiêu kia, chỉ là người đàn ông đó......
Lục Tâm lại nhịn không được nhíu mày, cuối cùng vẫn giữ được chút bình tĩnh, hoặc là tình cảm không đủ sâu, hoặc là không có tình cảm, bất luận là ai thì với tính tình của Lục Nhiên như thế chung