Sự trấn an, vỗ về dịu dàng của cô khiến Lục Cảnh Hành nghe rất dễ chịu, lông mày đang nhíu dưới ánh mắt nhu hòa của cô cuối cùng cũng giãn ra, bàn tay bất đắc dĩ vò vò đầu cô: "Một ngày nào đó em sẽ bị anh chiều đến hư mất thôi."
"Sẽ không đâu." Lục Tâm ôm thắt lưng anh, ngẩng mặt nhìn anh: "Em sẽ không nỡ để anh lại phải lo lắng cho em. Chuyện bị thương lần trước đã dọa anh sợ chết đi được rồi đúng không?"
Lục Cảnh Hành chỉ nhìn cô, đưa tay nhéo chóp mũi cô, không nói thêm gì, hai tay ôm trọn cô vào trong lòng: "Đừng bao giờ để có lần thứ hai. Lục Tâm, chuyện gì anh cũng có thể chiều theo ý em, nhưng điều kiện tiên quyết là, em phải bảo vệ tốt bản thân mình. Đừng lấy tính mạng mình ra làm trò đùa, anh sẽ không chịu đựng nổi."
"Vâng." Giọng nói rầu rĩ từ trong lòng truyền đến, Lục Tâm không nói thêm gì, chỉ ôm chặt lấy anh, tuy cô không biết khi tính mạng mình gặp nguy hiểm, Lục Cảnh Hành đã hoảng sợ tuyệt vọng thế nào, nhưng khi tỉnh lại, thấy anh tiều tụy như vậy cũng đã nói lên tất cả, dù thế nào đi nữa cô cũng không dám khiến cho bản thân bị thương lần nữa.
Lục Tâm biết thể chất của mình không được tốt lắm, võ thuật hộ thân cũng không học được nhiều, sau khi xuất viện, mỗi ngày đều vô cùng nghiêm túc cùng Lục Cảnh Hành chạy bộ rèn luyện thể lực, thường xuyên luyện tập, như Lục Cảnh Hành đã nói, ít nhất cũng phải có đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Vì Lục Cảnh Hành không còn kiên quyết ngăn cản cô nhận người thân nữa, nên Lục Tâm liền chấp nhận Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã. Việc cô chủ động nhận cha mẹ khiến Ngô Văn Nhã vô cùng xúc động, cố ý ở lại thành phố B thêm hai ngày, Lục Tâm cũng hết lòng cùng bọn họ đi mua sắm khắp nơi, tuy không thể xem là quá thân mật, một tiếng "Ba mẹ" gọi vẫn còn chút ngượng miệng, so với trước kia thì đã thân thiết hơn rất nhiều.
Khi về đến Ân Thành, Ngô Văn Nhã đã chính thức giới thiệu Lục Tâm với những người còn lại trong Ninh gia. Ninh Tông Viễn đã ôm chầm lấy cô: "Tâm Tâm, chào mừng em về nhà."
Ninh Tư có phần không tiếp nhận được việc này, tuy cô không có thái độ thù địch với Lục Tâm nhưng cũng không thể tỏ ra thân thiết, nhiệt tình được, càng không nói gì đến chuyện muốn cô cam tâm tình nguyện gọi một tiếng "chị".
Giang Diệc Thành cũng đã ở đây, tuy không nói gì nhưng trên mặt lại có phần thoải mái, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay về phía cô, nhìn cô mỉm cười: "Hoan nghênh em trở về."
Lục Tâm cũng đưa tay ra nắm lấy tay hắn, khách khí