Editor: Yuè Yīng
“Lần đầu tiên chúng con gặp mặt là khi ở biên giới Nga – Ukraine, lần đó, con cứu anh ấy.”
Loan Hoan quay đầu nhìn Dung Doãn Trinh, không vội vàng, Loan Hoan nói: “Còn nữa, ba, con nghĩ ba cũng nói sai rồi, lần đầu tiên khi con nhìn thấy anh ấy, con đã thích anh ấy rồi.”
Dung Doãn Trinh cũng đang nhìn Loan Hoan, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.
“Ba, con cũng cho rằng bản thân mình giống như ba nói vậy, sẽ không yêu người đàn ông mới chỉ gặp có một lần. Nhưng mà, ba….”Loan Hoan thấp giọng nói: “Thật sự là con thích anh ấy, lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu.”
Dung Doãn Trinh bị Lý Tuấn Khải bắt buộc đi ra bên ngoài phòng khách.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Loan Hoan cùng Lý Tuấn Khải, Lý Tuấn Khải nhìn Loan Hoan thật kỹ, muốn nói lại thôi: “Tiểu Hoan. . Có lẽ. . Con là vì công ty. . .”
Loan Hoan mỉm cười, lắc đầu: “Không phải, ba!”
Đây là cách thay đổi xưng hô từ trong đáy lòng của Loan Hoan đối với người đàn ông tên là Lý Tuấn Khải này, cô biết, Lý Tuấn Khải luôn hi vọng cô nói chuyện riêng với mình thật lòng gọi ông là “Ba”.
Ông đã chờ đợi giờ phút này đã rất lâu rồi.
Tiếng “Ba” kia thốt lên từ cô khiến ánh mắt Lý Tuấn Khải sáng lên.
Loan Hoan cúi đầu xuống.
“Ba, là thật!”
Từ từ, Loan Hoan kéo tay Lý Tuấn Khải đi đến phía trước cửa sổ.
Đứng ở phía trước cửa sổ, Loan Hoan đưa tay chỉ, chỉ về hướng Dung Doãn Trinh đứng ở phía ngoài cửa sổ, nói: “Con không nghĩ con không cần phải giải thích, ba nhìn người kia thì sẽ hiểu.”
“Người đàn ông như vậy, ba cảm thấy tỷ lệ không xảy ra chuyện vừa gặp đã yêu là bao nhiêu?”
Theo ngón tay của Loan Hoan, Dung Doãn Trinh đứng ở nơi hành lang gấp khúc cổ kính, đang nghiêng người trêu đùa con vẹt treo ở cuối hành lang.
Người quản gia luôn nhớ về cố hương trồng ở trong sân đủ loại cây thuộc loại họ hồi hương, cây hồi hương có lá xanh um tươi tốt, cả khu vườn xanh biếc được phản chiếu trên mặt hồ giữa khu vườn, ánh sáng phản quang chiếu ngược lại thẳng tới chỗ bóng người cao lớn kéo dài đứng cuối dãy hành lang, lịch sự tao nhã làm cho người khác cảm động.
Có lẽ, thi nhân sẽ phải cảm thán: Đó là một vị thanh niên tập hợp tất cả những điều tốt đẹp.
Người đàn ông như vậy, tỷ lệ không xảy ra chuyện vừa gặp đã yêu là bao nhiêu?
Thời khắc này, Lý Tuấn Khải có phần hiểu những lời này của Loan Hoan.
“Ba, con cũng giống như rất nhiều cô gái khác.”
Bên tai, Lý Tuấn Khải lại nghe thấy Loan Hoan nói như vậy.
Lấy lại tinh thần, Lý Tuấn Khải nhìn đến gò má hơi ửng hồng của Loan Hoan, ánh mắt của cô dừng ở phía ngoài cửa sổ, cũng không biết là ở nhìn Dung Doãn Trinh hay là đang nhìn những cây hồi hương trong viện.
Tiểu Hoan của ông đang ở độ thanh xuân.
Hơi nở nụ cười, bàn tay đặt trên đầu cô.
“Tiểu Hoan, ba rất vui, con cũng giống như rất nhiều cô gái khác.”
Loan Hoan đi ra khỏi phòng làm việc, từng bước một tới bên cạnh Dung Doãn Trinh, sóng vai với anh nhìn con vẹt trong lồng.
“Ba em đồng ý gả em cho tôi?”
“Đúng vậy, ông ấy đồng ý rồi.”
Dung Doãn Trinh gật đầu.
“Dịch Hoan, không cần phải hoài nghi những lời tôi vừa nói, nếu tôi biết số di động của em nhất định tôi sẽ gửi cho em một trăm tin nhắn mỗi ngày, nếu như tôi biết địa chỉ hòm thư của em, tôi sẽ gửi cho em rất nhiều bưu kiện.”
Loan Hoan gật đầu.
Người đàn ông một tuần sau sẽ cùng cô đi vào lễ đường dường như vẫn còn không hiểu khái niệm về họ tên của cô, nét trong chữ “Loan” dựng thẳng hơn so với chữ “Dịch”, tất cả mọi người luôn khắc sâu ấn tượng ban đầu, lúc nào cũng nhớ tới nó trước tiên.
Tuy rằng, chữ “Loan” và chữ “Dịch” có nét rất giống, nhưng Loan không phải là Dịch, vĩnh viễn không có khả năng như vậy.
(“Loan”栾và “Dịch”奕)
Chẳng qua là, như vậy cũng có liên quan gì đâu? Quan trọng nhất là, một tuần sau, cô muốn cử hành hôn lễ với anh, cô sẽ biến thành vợ anh.
Cô sẽ dùng thân phận của người vợ, dốc hết sức để giúp anh, khiến anh đứng ở vị trí cao nhất, tỏa sáng lấp lánh.
“Hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành vào tuần sau sao?”
“Đương nhiên!” Dung Doãn Trinh quay sang, dịu dàng nhìn cô, mu bàn tay nhẹ nhàng chạm đến gương mặt cô, mang theo một chút cưng chiều, nói: “Tiểu mỹ nhân ngư, vội vã gả cho tôi như vậy à?”
Loan Hoan không né tránh bàn tay Dung Doãn Trinh, Lý Tuấn Khải đang nhìn họ.
—
Thứ hai, mấy trăm vị phóng viên tràn vào Cannes, tất cả bọn họ đều nhận được thư mời của Á Đông Trọng Công, trong thư mời có ghi rõ cuộc họp báo sẽ được Á Đông Trọng Công công bố tin tức trọng đại.
Thứ hai này, người lãnh đạo cao nhất của Á Đông Trọng Công tháo kính râm của ông ta xuống, mặc chiếc áo sơmi thoạt nhìn thì có vẻ như rất tùy ý, chiếc áo len rộng khoác hờ trên vai, nói cười với những phóng viên truyền thông tới từ khắp nơi trên thế giới.
Người đàn ông mang tên Dung Diệu Huy này không cầm theo bất cứ bản thảo nào, bắt đầu trao đổi với những phóng viên tới từ những nơi xa xôi giống như nói chuyện với những người bạn.
Nói một chút về cuộc sống của ông, ông gọi cuộc sống của mình là những ngày tháng liếm máu trên lưỡi dao, ông nói bây giờ ông già rồi, muốn có một cuộc sống khác.
Chờ khi ông nói xong, các phóng viên mới chậm chạp “ngửi” một tin tức như thế này qua lời nói của ông, Á Đông Trọng Công đã tiến quân đầu tư vào lĩnh vực địa ốc.
Cuộc họp báo công bố tin tức này càng giống như là một cuộc “rửa tay gác kiếm”.
Kế tiếp, Dung Diệu Huy hời hợt tuyên bố tin tức càng làm cho người ta mở rộng tầm mắt, người thừa kế Á Đông Trọng Công sẽ kết hôn với cô con gái thứ hai của Tập đoàn Lý Thị, hôn lễ này sẽ được cử hành vào cuối tuần.
Tại cuộc họp báo công bố tin tức này, từ đầu đến cuối người thừa kế Á Đông Trọng Công đều không hề xuất hiện.
Sau khi cuộc họp báo chấm dứt, tất cả giới truyền thông phương Tây đều nhắc tới chuyện này, cuộc hôn lễ sẽ được cử hành vào cuối tuần đã thành công hấp dẫn đến ánh mắt mọi người, thực ra tin tức