Editor: Lưu Tinh
“Ngài là Dung Doãn Trinh tiên sinh sao?” Người hỏi câu này là phóng viên của tờ Washington Post.
“Đương nhiên!” Dung Doãn Trinh mỉm cười trả lời.
Người đàn ông mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh và đều như hạt bắp.
Phóng viên của tờ Washington Post phản ứng rất nhanh, liền làm một biểu cảm vô cùng khoa trương: “Nhất định là khi Dung tiên sinh đi trên đường nhất định sẽ được rất nhiều người đến bắt chuyện, nào là ông chủ của các hãng rượu vang nổi tiếng, hoặc là các hãng kem đánh răng. . . .”
Lời nói có phần chế giễu của phóng viên kia khiến không ít người phải phá lên cười.
Cuối cùng, người nọ không nhịn được hỏi lại: “Ngài thật là Dung Doãn Trinh tiên sinh, không phải là học viên của trường điện ảnh?”
Dung Doãn Trinh nhìn đồng hồ, tỏ vẻ ân cần nhắc nhở: “Các vị, tôi chỉ muốn nhắc mọi người một chút, mười phút trôi qua rất nhanh, các người dự định thảo luận về gương mặt của tôi đến khi nào?”
Mười phút phỏng vấn trực tiếp bắt đầu, rất nhiều micro, máy ghi âm hướng về phía Dung Doãn Trinh.
Loan Hoan đưa lưng về phía TV, lắng nghe, cô cần Dung Doãn Trinh nói mấy câu, chờ Dung Doãn Trinh nói xong mấy câu đó cô sẽ gọi điện thoại ngay. Tối hôm qua, trong điện thoại, Loan Hoan đã làm nũng với Phương Mạn: Bà nội à, bà nhất định phải xem TV đó.
Rốt cục, phóng viên hỏi một câu cực kì tế nhị mang tính cá nhân:
“Khi vừa biết mình trở thành khách mời danh dự của Rose Garden năm nay, Dung tiên sinh đã gọi điện thoại cho ai đầu tiên để báo tin mừng?”
Sau khoảng vài giây yên lặng, giọng nói của Dung Doãn Trinh vang lên sau lưng Loan Hoan.
“Người tôi gọi điện thoại đầu tiên đương nhiên là người quan trọng nhất đối với tôi. Đó là người luôn ở phía sau lưng hết lòng ủng hộ tôi. Tôi cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã không khiến cô ấy phải thất vọng.”
Lời này tuyệt đối không phải một câu nói đùa trả lời cho qua chuyện. Bởi vì người lớn tuổi không cần yếu tố hài hước, người lớn tuổi cần lời nói bộc trực thẳng thắn, càng ngay thẳng dễ hiểu thì càng tốt.
Cầm điện thoại lên, Loan Hoan nằm ở trên băng ghế dài bên ban công, chậm rãi nhấn một dãy số.
Bên kia, Phương Mạn tự mình nhận điện thoại.
“Bà nội, bà có đang xem TV không đấy?”
“Có, bà đang xem TV đây. Vị kia phóng viên kia thật là biết nói đùa đó, ta và quản gia cứ bị hắn chọc cười mãi.”
“Nhưng mà bà nội à, bây giờ người được phóng viên phỏng vấn sau bữa tiệc tối ở Rose Garden, không phải là Nhược Tư.”
“Nhược Tư còn trẻ!”
“Dung Doãn Trinh còn nhỏ hơn nửa tuổi so với Nhược Tư đấy bà nội à. Còn nữa, bà nội, bà xem, Dung Doãn Trinh một điểm cũng không nguy hiểm, rất nhiều người đều thích anh ấy. Nếu sang năm Dung Doãn Trinh tranh cử thống đốc bang, con cảm thấy cũng rất có triển vọng đó. Bà nội, vừa rồi anh ấy còn nói người quan trọng nhất trong lòng anh ấy chính là con. Bà biết không, chính con là người muốn anh ấy nói như vậy đó, mặc kệ lời ấy có chân thành hay không, miễn là từ chính miệng anh ấy nói ra. Bà nội. . . “
Loan Hoan nói cho hết tất cả những gì cô đã dốc lòng chuẩn bị, mà ở bên kia Phương Mạn cũng phải dỏng tai nghe cho hết từng câu từng chữ.
Người chủ động gọi là Loan Hoan, người nói nhiều nhất cũng là Loan Hoan. Thế nhưng đến cuối cùng cô cũng không biết là bản thân đang muốn nói cái gì. Càng nói, trong đầu cô càng trống rỗng. Có lẽ vì hơi men từ ly rượu vang trong tay khiến mọi thứ trước mắt cô trở nên mờ mịt. Loan Hoan nói lời chào tạm biệt cùng Phương Mạn, không quên nhắn nhủ thêm một câu: Bà nội hãy chờ xem, con sẽ biến anh ấy trở thành người ngày càng tài giỏi hơn thế nữa.
Cúp máy, Loan Hoan vẫn không nhúc nhích, Chương trình phỏng vấn trên TV đã chuyển snag mục quảng cáo. Mười phút phỏng vấn trực tiếp của Dung Doãn đã kết thúc.
Loan Hoan sờ sờ mặt mình, chậm rãi vuốt ve hai bên gò má, cố gắng xua tan đi những suy nghĩ rối ren trong đầu.
Rốt cuộc bản thân cô cũng đâu cảm thấy vui vẻ? Chỉ là ít ra thì cô cũng có thể giải tỏa hết những ấm ức trong lòng, có thể một lần đắc ý. Chung quanh chỉ còn lại những phiền muộn, ngoài trừ âm thanh phát ra từ chiếc TV, mọi thứ gần như tĩnh .
Loan Hoan cúi đầu, gọi điện thoại cho Dung Doãn Trinh. Cô nghĩ, Dung Doãn Trinh đã thực hiện lời hứa với cô, vậy thì cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình.
“Anh muốn được nghe em gọi là Doãn Trinh.”
Anh muốn được nghe em gọi là Doãn Trinh, đây là lời nói một năm trước của Dung Doãn Trinh. Hiện tại ngẫm lại lời này ngay tại thời khắc này nghe vào hoàn toàn không có cảm giác chán ghét, mặt khác nó như đang nhấm nuốt từng cơn ầm ĩ trong lòng cô. Nói cách khác, nó đang xoa dịu nhưng phiền muộn không đáng có kia.
Đây là lần đầu tiên Loan Hoan chủ động gọi vào số điện thoại cá nhân của Dung Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh đã cho cô số điện thoại này, chỉ là cô vẫn chưa từng gọi bao giờ. Mỗi khi có chuyện cần nói thì cô luôn gọi vào số điện thoại công, là mỗi lần như thế đều là thư ký của anh nghe máy.
Lần này, cô có chút khẩn trương, cô cảm thấy lòng bàn tay mình đang ướt đẫm mồ hôi. Trong điện thoại truyền đến tiếng “đô đô”, âm thanh đó như đang dội vào trong đầu cô liên tục. Cô bắt đầu cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
“Doãn Trinh.”
Giữa đêm mùa hạ, cũng không biết thế nào mà đột nhiên Dung Doãn Trinh lại nói với Loan Hoan như thế này: “Năm hai mươi mốt tuổi, lần đầu tiên anh có trong tay hộ chiếu mang tên Dung Doãn Trinh trên đó. Ba anh đặt nó vào trong tay anh, thời khắc đó anh đã phải chờ đợi thật lâu mới có thể tìm lại được thân phận của mình.”
Điện thoại thật lâu về sau mới có người nghe máy.
Ai cũng không nói gì.
Từ nơi này nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy bên kia bể bơi có người đang lướt sóng. Từ nơi này lái xe chỉ cần nửa giờ là có thể tới bờ biển. Khi những cối xay gió đứng sừng sững ở bên bờ biển khoan khoái chuyển động thì bờ biển phía nam California sẽ có những ngọn sóng lớn cuốn vào bờ. Dung Doãn Trinh thích lướt sóng, anh nói anh muốn dạy cô lướt sóng. Có một lần vào dịp cuối tuần, anh lôi cô đi mua ván lướt sóng. Anh hỏi cô thích màu gì, cô chỉ thuận miệng nói thích màu lam. Vì thế, anh liền chọn mua hai cái màu lam, ván trượt