Nụ hôn môi lần đầu tiên của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh diễn ra ở ngoài cửa, chân cô còn thò một nửa ở bên ngoài, họ nằm ở trên sàn, thân thể của cô áp ở trên thân thể anh, anh yên lặng nhìn cô, cô cụp mắt, mặt hơi hơi nóng, anh nhẹ nhàng cử động khiến tư thế của họ thay đổi. Anh nằm đè lên người cô, cô không đẩy anh ra, nụ hôn của anh bỗng ập xuống.
Nụ hôn của anh rất cẩn thận, tương tự như thăm dò, tương tự như như trấn an, lúc ban đầu cánh môi đặt tại mi tâm của cô, cô nhắm hai mắt lại rất tự nhiên, làn môi dọc theo hàng lông mày khẽ chạm vào mắt cô, sau khi lướt qua mi mắt thì tiến xuống chóp mũi, nhẹ nhàng ngậm lấy chóp mũi cô, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng trêu chọc, khiến cô không nhịn được, bàn tay nắm chặt lại đặt bên hông anh, cứ thế khẽ gác lên.
Cho tới khi môi anh áp lên môi cô thì cô không kiềm chế nổi nắm chặt lớp quần áo bên hông anh, thật lâu về sau Loan Hoan vẫn nhớ cảm xúc khi chạm vào lớp quần áo đó, khi nắm giữ giống như là một đám bông mềm mại đến nỗi khắc sâu vào trong tâm trí.
Đầu lưỡi anh mềm mại khẽ liếm cánh môi cô, như đang chạm tới một thứ như báu vật.
Ôi, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ được đối xử như thế cả.
Vì thế…
Cô hơi há miệng…
Cô vừa hé môi, đầu lưỡi của anh liền tiến vào, cạy răng cô ra từng chút một, lúc toàn bộ đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, thời gian bắt đầu trở nên chậm chạp.
Khi Lý Nhược Tư hôn Loan Hoan, trái tim Loan Hoan là bi thương, là đè nén, giống như làm thế nào cũng không thoải mái.
Khi Dung Doãn Trinh hôn Loan Hoan, cô cảm thấy yên tĩnh, đầu lưỡi họ quấn lấy nhau, cuốn, mút, người đàn ông này dùng đầu lưỡi của anh dẫn dắt cô từ đầu tới cuối.
Cuối cùng, anh sưởi ấm cơ thể cô.
Đây là một đoạn thời gian không làm gì cả, giường chỉ cách bọn họ mấy bước chân, cô cho rằng anh sẽ tiến thêm một bước, nếu như bước tiếp theo mà anh vẫn dịu dàng như bây giờ hẳn là cô sẽ không kháng cự.
Nhưng mà, không có gì.
Anh ngừng lại, anh nhìn cô, anh nói: “Vừa nãy, em gọi anh là Doãn Trinh.”
Khuôn mặt Loan Hoan bỗng chốc đỏ bừng như sắp cháy, cô quay mặt: “Em chỉ thực hiện lời hứa của mình, lời hứa khi đó chúng ta đã hẹn.”
“Loan Hoan.”
“Ừm.”
“Dung Doãn Trinh, con mẹ nó anh nói chuyện cho em.” Anh bắt chước nói.
“Cái gì?”
“Sau này….” Anh dừng lại một chút: “Không được nói là Lý Nhược Tư con mẹ nó anh nói chuyện, Lý Nhược Tư là anh trai em, nào có ai nói chuyện với anh trai của mình như vậy, nghe giống như là đang tức giận với người yêu ấy.”
“Em không có.”
“Muốn mắng chửi người cũng chỉ có thể mắng như thế này, Dung Doãn Trinh, con mẹ nó anh nói chuyện cho em! Hửm?”
“Ừm!” Giống như là con mèo nhỏ bị thu phục, chỉ còn lại tâm tình lười biếng.
Một buổi sáng như thế, nhìn dáng vẻ Dung Doãn Trinh có vẻ như tâm trạng rất tốt thỉnh thoảng lại nói đùa với Loan Hoan, Loan Hoan buồn bực đi theo sau lưng anh, anh nhờ cô đánh trứng gà cô liền giúp đánh trứng gà, anh nhờ cô gọt cà rốt cô liền gọt cà rốt. Cuối cùng, cô ngồi ở trên bàn cơm chờ anh đem cơm trưa đến trước mặt cô.
Nhìn bóng lưng Dung Doãn Trinh, Loan Hoan đột nhiên cảm thấy như vậy thật tốt, với cảm xúc không tệ đó, khi Dung Doãn Trinh quay đầu lại, cô không hề keo kiệt nở một nụ cười tươi với anh.
Cô mỉm cười làm anh ngây ngốc.
Ngày hom nay, là ngày đầu tiên sau một năm họ kết hôn, Loan Hoan cùng Dung Doãn Trinh làm rất nhiều việc, nụ hôn môi của họ diễn ra ở cửa, họ cùng nhau ăn cơm trưa, Dung Doãn Trinh luôn có thói quen khi ăn cơm là không nói chuyện lại nói không ít lời. Anh bảo Loan Hoan buổi chiều dạy anh học chữ Hán, anh nói học chữ Hán xong buổi tối anh sẽ đưa cô ra ngoài, anh không nói đó là cuộc hẹn hò hay điều gì khác, anh chỉ nói nếu cô muốn yên tĩnh trò chuyện thì họ có thể đi nghe nhạc, tới quán trà của người Hoa ngồi một lát, thích náo nhiệt một chút có thể tới nhạc hội bên bờ biển, tới party theo chủ đề, đến quán bar hoặc cũng có thể đến sòng bạc.
Buổi tối họ không đi tới những nơi Dung Doãn Trinh nói đến, họ tới một nhà hàng Trung ăn một bữa tối thật ngon miệng, ăn bữa tối xong họ tới một công viên chủ đề. Bàn tay cô bị anh nắm lấy, họ cùng xem những thiếu niên bồng bột có tinh thần phấn chấn đánh bóng rổ trên đường, xem những sinh viên nhiệt tình biểu diễn tài nghệ của họ trước đám đông, họ vừa đi đường vừa xem, cho tới khi một chiếc xe ngựa kéo đi qua, Dung Doãn Trinh cho người đánh xe tiền. Cuối cùng, Loan Hoan ngồi trên xe ngựa do Dung Doãn Trinh điều khiển đi trên những con phố thật dài, hai bên đường là hai mặt tường chuyển động.
Mọi người gọi Los Angeles là Thành phố thiên thần, theo xe ngựa chuông vang lên, dường như, có những thiên thần mang đôi cánh bay lên trong đêm tối, bánh xe ngựa nghiền quá con phố dài, hai bên mặt tường chuyển động bắt đầu biến đổi, từ mùa xuân đến mùa hè, từ mùa thu đến mùa đông. Người đang điều khiển cỗ xe không ngừng biến đổi từng mùa kia từ đầu đến cuối đều chăm chú với chiếc xe ngựa của anh, giống như, anh chỉ thoáng biến mất khỏi đây thôi là cô sẽ phải ở lại giữa không gian này.
Ngọn gió trên con phố dài thổi tung làn tóc của anh, khung cảnh lãng mạn, tựa như giấc mộng đã lướt qua trong đầu cô vào một đêm yên lặng, giống như đã từng quen biết, rõ ràng, cô đã từng gặp người đàn ông này vào một khoảnh khắc nào đó.
Nửa giờ đi hết con phố dài, người đánh xe ngựa lấy xe của anh ta rời đi, Loan Hoan đứng ở bên cạnh Dung Doãn Trinh cảm thấy một lần nữa rằng, dường như tất cả mọi chuyện đều rất tốt.
Có một người như vậy, yên lặng cùng bạn đi hết một năm bốn mùa xuân hạ thu đông.
10h, Loan Hoan cắn ngón tay đi tới đi lui trong phòng của mình.
Từ buổi phỏng vấn trên TV tối hôm qua của Dung Doãn Trinh vẻn vẹn mới có hai mươi tư giờ, trong hai mươi tư giờ này ba chữ Dung Doãn Trinh được người ta nhắc tới vô số lần. Video clip phỏng vấn dài mười phút của Dung Doãn Trinh không ngừng được đăng lại, mọi người xem đi xem lại video clip dài mười phút đó. Lượt khách truy cập trang Network như tràn vào xem video clip này, làm cho vài trang web nổi tiếng bị tê liệt trong thời gian ngắn. Người xem đa phần là những cô gái, họ vừa xem vừa thảo luận với những cô bạn mình về dung mạo của Dung Doãn Trinh.
Việc một gương mặt đến từ phương Đông có hành động khiêm tốn lại là một người đàn ông trẻ tuổi trở thành thần tượng chỉ trong vòng hai mươi tư giờ, Loan Hoan tin tưởng, theo thời gian trôi qua, Dung Doãn Trinh sẽ dần dần trở thành một lực ảnh hưởng, Loan Hoan không hoài nghi chút nào về chuyện mọi người sẽ vì