Editor: Lưu Tinh
Màn đêm buông xuống, một lần nữa Loan Hoan lại mặc bộ đồ ngủ mà cô từng cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ mặc lại nữa. So với một năm trước, tóc của cô đã dài hơn rất nhiều. Trong gương, cả gương mặt cô đỏ bừng. Đó là do ánh hoàng hôn trên bờ biển California tạo thành. Chiều nay, rốt cuộc bọn họ cũng đang mang tấm ván trượt màu lam ra biển.
Dung Doãn Trinh dạy Loan Hoan lướt sóng.
Bên hông cô vẫn còn phảng phất hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Anh đã vài lần đặt tay vào chỗ này, để giúp cô giữ thăng bằng. Có lúc, Dung Doãn Trinh còn chạm tay vào điểm trước ngực cô, đúng vị trí nơi trái tim đang đập thình thịch, khiến cô liền kích động, hoảng hốt đến ngã nhào xuống nước. Anh vội vàng lao xuống theo kéo cô lên. Một buổi chiều trôi qua và bọn họ dường như đã lặp lại chuyện đó vài lần như vậy.
Cuối cùng, Dung Doãn Trinh bắt đầu không kiên nhẫn, giơ tay nói: Ngốc muốn chết!
Bàn tay kia dường như muốn…gõ vào đầu cô một cái.
Loan Hoan vội lấy tay che trán, cuối cùng, bàn tay đang giương cao của anh đành nhẹ nhàng hạ xuống.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm khiến cô vừa chờ mong, vừa lo lắng. Hơn nữa, là càng lúc càng lo lắng. Cô nhìn mình trước gương, lấy tay vỗ lên mặt mấy cái.
Giờ phút này, Loan Hoan giống hệt một chú nai con.
Cô muốn mặc bộ đồ này đi dạy Dung Doãn Trinh học chữ Hán sao? Có vẻ rất kì quái. Đương nhiên sẽ rất kỳ quái, hơn nữa, ý đồ rất rõ ràng.
Dung Doãn Trinh thật đúng như anh từng nói: Anh chẳng có chút kinh nghiệm gì trong chuyện yêu đương và cũng sẽ không đòi hỏi cô. Cho đến bây giờ anh không chủ động yêu cầu gì cả, anh nói sẽ chờ cô, thoắt cái đã hai năm trôi qua.
Là vì cô không đủ xinh đẹp sao? Hay là dáng người không quyến rũ chăng?
Rốt cuộc Loan Hoan cũng chịu rời khỏi phòng ngủ. Trước đó cô đã dùng hơn mười phút để quyết định xem có nên khoác thêm một chiếc áo choàng ngủ hay không. Việc lựa chọn áo khoác lại khiến cô mất thêm hơn mười phút nữa. Cuối cùng Loan Hoan chọn một một chiếc áo khoác dệt kim mỏng, nhưng cô vẫn chưa mặc vào, chỉ vắt trên cánh tay.
Tiếng đập cửa vang lên, Loan Hoan quay đầu lại nhìn, cửa phòng không khóa, Dung Doãn Trinh đang đứng đó, tựa đầu lên cánh cửa. Loan Hoan vội quay đầu nhìn sang hướng khác, hai người đều có điểm ngây ngốc.
“Bây giờ cũng đã muộn rồi, có lẽ. . .” Dung Doãn Trinh chỉ vào đồng hồ.
“Không sao.” Loan Hoan vội vàng nói, hơn nữa liền nhanh chóng khoác chiếc áo lên người.
Hiển nhiên, đêm nay hai người ai cũng không mấy tập trung vào bài học. Nếu không phải cô giảng sai thì cũng là ai đó đọc sai. Loan Hoan có bị phân tâm thì tất cả cũng là vì chiếc áo khoác. Kiểu dáng của chiếc áo này chẳng có nút cài nên rốt cuộc cũng chẳng che chắn được gì. Mỗi khi cô cúi đầu xuống liền nhìn thấy trước ngực mình lộ ra một phần da thịt trắng nõn. Điều này khiến cô cảm thấy không được tự nhiên. Dung Doãn Trinh hẳn là cũng không được tự nhiên nhỉ? Anh ngồi bên cạnh cô, hơn nữa với thân hình cao lớn của anh hẳn là còn quan sát được nhiều thứ khiến người ta đỏ mặt hơn.
Dung Doãn Trinh đọc nhầm chữ “Mậu” thành chữ “Hào”.
“Dung Doãn Trinh, là ‘Hào’ anh hùng hào kiệt, ‘Hào’ là hào hùng vạn trượng. ‘Hào’ không phải là ‘Mậu’, nét chữ đúng là giống nhau, nhưng phát âm khác biệt.” Loan Hoan bực bội, cao giọng.
“Lần này. . .” Dung Doãn Trinh nói nhỏ: “Hình như là em đọc sai. Em vừa mới nói phải đọc là ‘Mậu’, không phải là ‘Hào’.”
Muốn điên rồi! Loan Hoan cúi gằm mặt, lại tiếp tục nhìn thấy cảnh tượng trước ngực mình. Bởi vì cô thở hổn hển cho nên vô tình khiến ngực mình cũng phập phồng kịch liệt. Điều này làm cho Loan Hoan càng thêm phiền não. Sao cô có thể ngu ngốc đến mức chọn bộ đồ bất tiện này chứ.
Mọi chuyện hỏng bét.
“Dung Doãn Trinh, tất cả đều tại anh. Chữ Hán của anh căn bản là cũng ở mức tiểu học rồi, lại cố tình muốn học đòi người khác mà học trung học. Tất cả đều tại anh. Anh…”
Chưa nói hết câu thì đôi môi của Loan Hoan đã bị chặn lại. Lúc này anh không hề dịu dàng như hai lần trước, hơn nữa nụ hôn đó không chỉ dừng lại ở cánh môi cô mà nó đang dần di chuyển sang khóe miệng cô. Được một lúc đôi môi anh lại bắt đầu dời đến bên tai cô, khiến cô nghe rõ rang từng nhịp thở dồn dập của anh.
Giây tiếp theo, Dung Doãn Trinh ngậm lấy vành tai cô. Loan Hoan không tự chủ được mà duỗi thẳng lưng, hai tay bối rối không biết nên đặt vào đâu. Bàn tay to lớn của anh phủ lên thắt lưng cô, hơi dùng lực một chút thôi thì cô và anh liền cùng ngã xuống ghế sofa ở sau lưng.
Chiếc sofa hình tròn, được nhà thiết kế nổi tiếng ở Italy sáng tạo nên dựa trên cảm hứng bãi cát trắng. Cô nằm im không nhúc nhích, trên người cô là một người đàn ông, mà đôi môi của anh ta vẫn còn quẩn quanh sau vành tai cô mãi chưa chịu thôi. Cảm giác mềm mại ướt át sau gáy khiến lòng cô không khỏi xao động.
Tâm bắt đầu xao động thì thân thể cũng sẽ xao động theo. Cô văn vẹo người, vừa muốn né tránh động tác của anh, lại vừa có chút…chờ mong. Khi vạt áo trước ngực bị đẩy lệch sang một bên, để lộ cả một mảng da thịt thì khát vọng mãnh liệt bên trong cơ thể hai người lại càng theo đó mà dâng trào. Từng tế bào trên cơ thể cô bắt đầu mở miệng đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Hai thân thể đang rịn đầy mồ hôi quấn chặt lấy nhau.
Khát vọng bên trong thúc đẩy cô đưa tay lên vuốt ve tóc anh. Cô nhắm mắt lại, trong miệng khẽ ngâm một tiếng.
“Dung Doãn Trinh.” Cô gọi tên anh.
Vừa hé môi ra, đầu lưỡi anh liền chui tọt qua, cắn nuốt những âm thanh nhỏ vụn trong cổ họng cô.
À, đúng rồi, phải gọi là Doãn Trinh. Cô chợt nhớ ra điều này.
“Doãn Trinh.” Hai tiếng này bật ra khỏi miệng cô, rất nhẹ.
Vừa nghe cô gọi như thế, anh khẽ cọ mái tóc vào má cô, như một chút cún nhỏ đang làm nũng, dùng chính bản thân mình để bày tỏ sự yêu thương.
Giây tiếp theo, môi anh bắt đầu rời đi, một đường chạy dọc xuống, từng chiếc hôn nhỏ vụn rơi xuống người cô, liên miên không dứt.
Những chiếc hôn mang theo một khát vọng mãnh liệt. Trong nháy mắt khát vọng ấy bùng nổ chuyển thành dục vọng. Như một cơn sóng ào ạt và mạnh mẽ, khiến cho đầu óc con người điên đảo và mê muôi. Các ngón tay Loan Hoan luồn vào những sợi tóc mềm mại của anh. Cách một lớp áo len mỏng, cô dịu dàng vuốt ve thân thể anh.
Anh cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô khi bàn tay cô đã vói vào trong quần áo anh. Một động tác nhỏ thôi nhưng suýt khiến anh mất đi khống chế.
Thời gian như muốn ngừng trôi, đôi môi anh dừng lại ở xương quai cô. Đầu ngón tay của cô trong vô thức bấu mạnh vào người anh.
Nếu không làm như vậy, cô không biết mình sẽ bật ra âm thanh rên rỉ như thế nào nữa. Cô cần phải bình tĩnh lại.
Bọn họ cứ như thế mà quấn lấy nhau, làm sao có thể không tiến thêm bước nữa?
Có lẽ anh đang suy xét. Suy xét một vấn đề rất quan trọng. Ví dụ như là nên tiếp tục hay là nên dừng lại.
Không phải, không phải, Loan Hoan đã đoán sai rồi. Theo bản năng, thân thể Loan Hoan càng sán chặt hơn vào người Dung Doãn Trinh. Bộ ngực của cô tròn trịa, thắt lưng cũng đẹp một cách tinh tế, làn da bóng loáng nhẵn nhụi khiến người ta mê đắm.
Chính là Dung Doãn Trinh sợ cô cự tuyệt. Anh từng nói sẽ chờ cô, bao lâu cũng sẽ chờ.
Bàn chân cô chậm rãi co lên, quấn lấy thắt lưng anh, mũi chân cọ nhẹ ở bên hông anh, chủ động ám chỉ.
Rốt cục người đàn ông trên người cô sau khi được “bật đèn xanh” thì cũng bắt đầu động. Loan Hoan mở to mắt, ánh đèn vàng tòa ra ấm áp ở trên đầu. Anh chống tay một bên người cô, hai gương mặt kề sát nhau chỉ cách vài cm. Anh cúi mi mắt nhìn cô hết sức chăm chú, nhưng cũng có thể là anh đang nhìn vào thắt lưng của bộ áo ngủ.
Cuối cùng, tay anh nhẹ nhàng kéo một cái, vạt áo cô bung ra. Bên dưới lớp vải lụa trắng mỏng như cánh ve từ từ là một cảnh xuân tuyệt đẹp. Loan Hoan có bộ ngực rất tròn, lại cao ngất.
Loan Hoan nhắm mắt lại, không dám nhìn. Cô nghiêng mặt đi, bên tai là tiếng thở dốc của anh. Khi nội tiết tố tăng sẽ khiến cho tim đập mạnh, đồng thời kéo theo những hơi thở dồn dập.
Thật ra cô cũng không phân biệt được đó là tiếng thở dốc của anh hay là của chính mình.
Rốt cục bàn tay to của anh cũng phủ lên nơi mềm mại kia. Anh có vẻ dè dặt cẩn trọng, như sợ mình chỉ hơi dùng lực một chút thì mọi thứ liền bị anh nghiền nát…
Mà cơ thể cô có vẻ như vô cùng phối hợp. Bầu ngực mềm mại nằm trong tay anh dần căng cứng lên. Có vẻ Loan Hoan muốn nói cho anh biết không cần lo lắng, mặc kệ anh có công phá thế nào thì thành trì này vẫn sẽ không vỡ vụn.
Vì thế, anh đã hiểu, hơi thở ngày càng trở nên dồn dập hơn.
Cô không biết anh dùng bao nhiêu sức lực, cô chỉ biết chỉ biết là thân thể mình ngày càng bị anh làm cho tê liệt. Chỉ cần tay anh thoáng dùng một chút lực, toàn bộ cơ thể cô liền mềm nhũn ra, dễ dàng bị anh thuần phục.
Cuối cùng một chút cảm giác đau nhói khiến cô giật mình mở to hai mắt.
Nếu thời điểm đó cô đừng mở mắt ra thì thật tốt biết mấy. Như vậy Loan Hoan sẽ không nhìn thấy đáy mắt thâm sâu Dung Doãn Trinh nhuốm đầy dục vọng. Cô không biết trong ánh mắt đó chứa loại cảm xúc gì. Điều duy nhất cô chắc chắn là chỉ có một mình cô động tình, cũng chỉ có một mình cô xao động.
Trái tim bắt đầu lạnh lẽo như băng, tâm lạnh rồi tiếp theo là thân thể. Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn anh, nhìn anh lẩn trốn ánh mắt cô, nhìn anh lặng lẽ cúi đầu.
Cô nhìn thấy trên môi anh có tơ máu.
Di động bên cạnh đột nhiên vang lên.
Tiếng kêu ấy như một lệnh đặc xá được ban kịp thời. Anh dời tầm mắt sang chỗ chiếc di động đang kêu inh ỏi, bàn tay đang phủ trên ngực cô vẫn không dời đi. Anh vẫn chưa nhận cuộc gọi ngay.
Anh chống nửa người trên dậy. Trong nháy mắt, anh đã trở lại là một Dung Doãn Trinh cao cao tại thượng, chỉ có điều trông anh tràn ngập ảo não.
“Giờ khắc này, di động thứ mà anh chán ghét nhất.”
Cầm chiếc di động trên tay, anh vẫn không có ý nhấn nút nghe, chỉ dịu dàng nhìn cô.
Loan Hoan kéo hai vạt áo trước ngực lại, bảo Dung Doãn Trinh mau nghe điện thoại đi, trễ như vậy mà vẫn gọi có nghĩa là có chuyện gấp.
Dung Doãn Trinh nghe lời cô, nhận cuộc gọi.
Đúng là có chuyện rắc rối. Trên đường phố Los Angeles xảy ra một vụ đâm xe liên hoàn, mà Chúc An Kỳ lại chính là kẻ đầu tiên khởi xướng. Phiền toái nhất là kẻ khởi xướng ấy còn bị nghi ngờ say rượu mà vẫn lái xe. Hiện tại, Chúc An Kỳ đang ở cục cảnh sát Los Angeles.
“Anh sẽ trở lại.” Anh hôn nhẹ lên trán cô.
Dung Doãn Trinh rời đi, bóng lưng anh vội vã như kẻ đang trốn chạy.
Dung Doãn Trinh cũng không trở lại như lời anh nói. Thẳng đến sáng hôm sau, Loan Hoan vẫn không nhìn thấy Dung Doãn Trinh.
Một buổi sáng ngày như bao ngày khác, tài xế đưa cô đến phòng triển lãm tranh. Nhìn thấy bên ngoài phòng tranh có một đám hóng viên vây kín, Loan Hoan bắt đầu cảm thấy vô cùng đau đầu. Chỉ cần gió thổi nhẹ, một cọng cỏ lay động, là bọn họ liền tự biết mà chạy tới đây để moi tin. Bởi vì “tiểu thư Christie’s” có một ưu điểm, chính là đúng giờ.
Trước sau như một, Loan Hoan giữ nguyên bộ mặt không chút biểu cảm, đi lướt qua những người đó. Tuy rằng ở đây có bốn người bảo vệ đã hộ tống cô vào trong, nhưng vẫn có người cầm microphone vượt qua đám đông, liều chết xông tới trước mặt cô.
Chiếc microphone chỉ cách cô khoảng một cái nắm tay. Biểu tượng nhà đài xinh xắn trên microphone chính là kênh mà Loan Hoan chán ghét nhất.
“Dung phu nhân, nghe nói cô có thói quen đọc báo buổi sáng. Vậy đối với tin tức nổi bật trên các trang bìa sáng nay cô có cảm tưởng gì?”
Chiếc microphone gần như muốn chọc thủng mặt cô, người hỏi vấn đề này chính là phóng viên mà Loan Hoan ghét nhất. Năm trước luật sư của cô từng đâm đơn kiện người này tội phỉ báng người khác, bắt anh ta phải đính chính và xin lỗi.
Thật không ngờ, vị lão huynh càng đánh càng hăng, hơn nữa, lần này rốt cục còn nhớ tới thân phận khác của cô là “Dung phu nhân” chứ không phải “tiểu thư Christie’s“.
Loan Hoan không trả lời làm gì, cô gọi bảo vệ trực tiếp đuổi phóng viên này đi.
Đúng vậy, Loan Hoan có thói quen đọc bào buổi sáng. Phương Mạn thích nhất là bảo cô đọc báo lúc sáng sớm, dần dà, cũng trở thành thói quen.
Hôm nay, tất cả các trang bìa đều đưa tin về Dung Doãn Trinh và Chúc An Kỳ ở ngoài cửa hàng nội y có danh tiếng nào đó, Chúc An Kỳ tựa đầu trên vai Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh còn đặt tay bên hông cô ta. Sau lưng bọn họ tấm biển quảng cáo to đùng. Trên tấm biển quảng cáo có hình ảnh một cô người mẫu bày ra dáng điệu khiêu khích, đôi môi đỏ mọng, phía dưới là ảnh đôi nam nữ ôm nhau.
Cảm tưởng, cô còn có thể có cảm tưởng gì?
Bỏ lại đám phóng viên ở phía sau, cô đẩy cửa phòng triển lãm ra, ánh sáng hắt ra từ những chiếc tủ kính khiến đôi mắt cô đau nhói. Chứng khô mắt có một tính chất đặc biệt, mỗi khi thay đổi mùa thì thấy vô cùng khó chịu, tình trạng năm nay còn rõ rệt hơn, vừa khô vừa sạn cát y như một người đi trên sa mạc mà mãi không tìm thấy nguồn nước.
Có lẽ, cô hẳn là nên đi tìm một bác sĩ nhãn khoa để khám xem sao.
Nhân viên phòng triển lãm mỉm cười chào cô, trước sau là