Editor: Lưu Tinh – Yuè Yīng
“Nhưng em không nên biến nhà của anh thành cái nơi quỷ quái như bây giờ.” Dung Doãn Trinh dường như là muốn rống lên khi nói ra câu này.
Nhà của anh? Thế nào, không phải là nhà của chúng ta sao? Cũng đúng thôi, một đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, làm sao có thể coi là “nhà của chúng ta”.
Loan Hoan gật đầu, cô chậm rãi xoay người, xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn mọi thứ.
Vừa mới nhặt một món lên, Dung Doãn Trinh liền ném một chiếc gối tựa đi. Loan Hoan đứng thẳng người dậy: “Dung Doãn Trinh!”
“Xin lỗi.” Dung Doãn Trinh nhỏ giọng nói. “Anh xin lỗi vì câu nói vừa rồi.”
“Không cần!” Loan Hoan nhìn quanh bốn phía, những điều này cô đều biết rõ. Quả thật nơi này đã bị cô phá tan tành. “Anh tức giận là đúng, quả thật nhà của anh đã bị bọn em phá nát.”
Cô nhìn sắc trời, hiện tại có lẽ là vừa rạng sáng.
“Dung Doãn Trinh, cũng đã trễ rồi, em cam đoan ngày mai sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
Loan Hoan nói xong vừa định rời đi thì cổ tay đã bị Dung Doãn Trinh giữ chặt, sắc mặt anh không tốt lắm: “Bọn em? Là chỉ em và những tên họa sĩ có dáng vẻ mê người, tính tình đáng yêu đó sao?”
Loan Hoan không trả lời.
“Bọn họ thú vị lắm sao? Em ở cùng bọn họ thì thấy vui lắm sao?”
Loan Hoan lạnh lùng đáp: “Đúng vậy, ở cùng bọn họ em cảm thấy rất vui vẻ, rất thú vị!”
“Nhưng mà Loan Hoan!” Anh càng siết chặt cổ tay cô hơn. “Những gã họa sĩ thú vị đó không thể khiến em được tất cả các cô gái trên thế giới này phải ganh tị, phải hâm mộ.”
Khoảnh khắc anh kéo mạnh cổ tay cô, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế mà rút ngắn lại. Hơi thở hai người trở nên thật gần, cùng nhau dây dưa.
Trong đáy mắt Dung Doãn Trinh chỉ phản chiếu lại duy nhất hình bóng của Loan Hoan, bộ dáng này của anh Loan Hoan cũng chưa từng nhìn thấy qua.
“Người khiến em được hâm mộ như vậy là anh đó Dung phu nhân à!”
Loan Hoan dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi Dung Doãn Trinh. Cho dù cô cố hết sức có vẻ cũng là phí công, cái loại phí công này cùng với lời nói của Dung Doãn Trinh càng khiến cô tức giận hơn. Cô như sống lại với con người khi còn ở phố Queen, điên tiết đá vào chân Dung Doãn Trinh, miệng bắt đầu tuôn ra những lời khắc nghiệt: “Dung Doãn Trinh, anh nói những lời này là có ý gì? Chúng ta đều biết rõ chuyện gì đang xảy ra, anh không cần ở trước mặt em tự đắc như vậy, làm như là một người chồng đích thực. Trong lòng chúng ta ai cũng đều hiểu rõ mà.”
Bàn tay nắm chặt cổ tay cô càng dùng sức hơn nữa, Loan Hoan đau điếng người, hung hăng nhảy bật lên.
“Phanh” một tiếng, hiển nhiên Loan Hoan đã đánh giá quá cao bản thân mình. Nhảy lên với lực thật mạnh, cái trán của cô không thành công chạm vào trán của Dung Doãn Trinh, nhưng lại đụng phải hàm dưới của anh. Người đàn ông này trước giờ vốn mình đồng da sắt. Tuy nhiên trước hành động bất ngờ của cô, Dung Doãn Trinh theo bản năng buông tay ra. Loan Hoan thừa dịp nhanh chóng xoay người bước đi, trên trán truyền đến cảm giác đau đớn, đầu óc thì choáng váng.
Loan Hoan vừa mới đi vài bước đã bị Dung Doãn Trinh túm lại. Anh giữ chặt vai cô, tay còn lại dịu dàng gạt mớ tóc mai trước trán sang một bên. Loan Hoan đẩy tay anh ra, anh lại cố tình lặp lại động tác cũ.
Bọn họ bắt đầu như hai đứa nhỏ giận dỗi nhau.
“Em đau không?”
“Không cần anh lo.”
“Ngốc, để anh bôi thuốc cho, bằng không ngày mai trên trán em nhất định sẽ xuất hiện một cục u.”
“Không cần! Không chết được!”
“Loan Hoan!”
“Buông ra!”
Loan Hoan nhăn nhó tiếp tục giãy giụa. Thế nhưng người đàn ông cao lớn kia cứ chắn trước mặt và giữ chặt cô không buông. Dung Doãn Trinh từ từ cúi xuống, ghé thật sát vào gương mặt nhỏ nhắn của cô. Sau đó anh buông tay cô ra, áp lòng bàn tay mình lên mặt cô. Giọng anh vang lên rất nhẹ.
“Lần sau có tức giận thời thì cứ lấy đồ ném anh, đừng tự dùng đầu của mình. Để anh xem một chút.” Anh thở dài. “Sưng đỏ cả lên rồi.”
Loan Hoan rất muốn mắng: Dung Doãn Trinh, anh cút ngay đi. Nhưng những thanh âm phát ra lại giống tiếng nức nở, ấm ức hơn.
Anh nói: Loan Hoan, anh đói bụng.
Cảm tạ trời đất! Dung Doãn Trinh không nói thêm bất kì lời kì quái nào. Cô mấp máy môi: Anh vẫn chưa ăn gì sao?
Anh có vẻ giống như đang cười, ánh mắt và hơi thở cũng như đang cười. Anh gật đầu: “Ừ, cả ngày qua anh chưa ăn gì cả. Loan Hoan, anh muốn ăn chút sôcôla, được không?”
Loan Hoan gật đầu: “Để em lấy cho anh.”
Anh lắc đầu: “Không cần, anh tự lấy được rồi.”
Anh cúi đầu, hàm dưới vừa chạm đến chóp mũi cô. Cánh môi và đầu lưỡi mềm mại của anh nhẹ nhàng mút trên chop mũi cô. Có lẽ ý anh là nói đến sôcôla dính trên mũi cô.
Một chút lý trí còn sót lại cố giữ cho Loan Hoan vẫn bình tĩnh. Vừa rồi Dung Doãn Trinh còn nói những lời khiến cô không vui, cô không thể dễ dàng cho qua như vậy. Loan Hoan cố tình giãy dụa, thế nhưng vừa nhúc nhích một chút đã bị bàn tay anh giữ chặt thắt lưng lại. Khi bàn tay kia đang bận rộn thì cánh môi anh cũng không được nhàn rỗi. Dung Doãn Trinh nhanh chóng mút sạch sôcôla trên chóp mũi cô, sau đó nụ hôn của anh lần mò xuống bên khóe miệng cô.
“Dung. . . Dung Doãn Trinh. . . Ở đó không có sôcôla.” Loan Hoan vừa nói xong câu đó liền thầm mắng mình ngốc.
Anh cười, tiếng cười nhẹ tựa làn gió: Anh biết, anh còn biết em đã giấu sôcôla ở đâu.
Không có nha! Cô đâu có lén giấu trộm sôcôla làm gì. Cô giãy dụa ngày càng yếu ớt, đầu óc ngày càng trống rỗng.
Không chờ Loan Hoan kịp phản ứng, giây tiếp theo môi anh đã nhanh chóng phủ lên cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng liếm mút, rồi lại cậy mở hai hàm răng của cô, tiến quân thần tốc.
Tất cả mọi thứ xảy ra chỉ ngay trong một cái chớp mắt.
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng, đầu lưỡi bị quấn lấy, đột nhiên đầu lưỡi anh xâm nhập, như hút hết sinh lực của cô từng chút một, cô mềm yếu, mềm yếu dựa vào người anh, mặc cho anh nâng thắt lưng cô lên.
Ừm. . Vừa nãy cô đã từng ăn sôcôla.
Cũng không biết là do động tĩnh gì, chắc chắn dòng suy nghĩ bị tiếng vang làm cho bừng tỉnh, Loan Hoan bắt đầu giãy dụa, cô là một cô gái thù dai, vừa nãy, Dung Doãn Trinh nói khiến cô không vui.
Anh nói nhà của anh, không phải nhà chúng ta.
Tính thù dai được bắt đầu hình thành từ khi ở phố Queen, Sophia nói con cũng không thể bị bắt nạt một cách vô ích