Editor: Lưu Tinh
Nước mắt là một loại chất lỏng. Khi con người quá đau thương khổ sở hoặc quá vui vẻ thì chất lỏng này sẽ chảy ra từ khóe mắt. Hương vị của nó khá mặn, mỗi giọt nước mắt được cấu thành bởi ba lớp. Nằm ngoài cùng là chất béo với thành phần chủ yếu là lipid. Tiếp theo là một lớp chất nhầy và trong cùng là nước tinh khiết. Có một ngày, một người phụ nữ đã từng chỉ vào cái cốc ở trước mặt Dung Doãn Trinh và nói cho anh biết một việc. Cô nói: Dung Doãn Trinh, em nghĩ nước mắt của em chảy vì anh nhất định có thể rót đầy chiếc cốc này.
Người phụ nữ đi rồi, Dung Doãn Trinh tỉ mỉ kiểm tra chiếc cốc đó, nó có dung tích là 0,25 lít.
Thông thường nước mắt phụ nữ nhiều hơn đàn ông. Nghe nói, một người phụ nữ cả đời ước chừng khóc ít nhất là một lít nước mắt, mà người phụ nữ kia chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã vì anh mà khóc hết một phần tư số nước mắt dùng cho cả đời.
Đó là người phụ nữ đầu tiên định nghĩa cho Dung Doãn Trinh hiểu về ý nghĩa nước mắt của một người phụ nữ.
Theo thói quen, Dung Doãn Trinh mang tài liệu cần giải quyết trong ngày hôm nay vào phòng làm việc. Vừa mở cửa ra liền thấy một cô gái đã bước vào phòng làm việc mà không có sự đồng ý của anh.
Khi nhìn thấy rõ người ôm cuốn sách trước ngực kia là Lý Nhược Vân, Dung Doãn Trinh liền nhíu mày.
Dường như cảm giác được anh không dễ nói chuyện, Lý Nhược Vân tỏ vẻ ngượng ngùng, cắn cắn môi: Dung. . . Dung Doãn Trinh. . . .
Thấy Lý Nhược Vân cắn môi, Dung Doãn Trinh liền cảm thấy phiền, cảm thấy giây tiếp theo người trước mắt nhất định sẽ vì phát hiện anh không vui mà sẽ rơi rất nhiều nước mắt.
Nước mắt của Lý Nhược Vân khiến Dung Doãn Trinh cảm thấy rất phiền phức.
“Lý Nhược Vân.” Dung Doãn Trinh lạnh lùng nói: “Cô không nên xuất hiện tại nơi này!”
Dường như không tin vào tai mình, người con gái luôn được mọi người cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay trơ mắt nhìn anh. Cô run run tay, từ từ giơ ngón tay lên muốn chạm khẽ vào gương mặt anh.
“Lý Nhược Vân, đừng làm những chuyện kỳ quái.” Dung Doãn Trinh khoanh tay trước ngực, đối mặt với Lý Nhược Vân, chậm rãi nói: “Cô phải biết phân biệt cái tính nghệ sĩ quái đản của mình nên dùng ở trước mặt người nào, những hành động nào không được làm trước mặt ai. Và quan trọng nhất là cái thói xấu của cô bao gồm cả việc chưa được sự cho phép của chủ nhà mà cô đã tùy tiện xông vào phòng làm việc của người đó.”
Ý thức được mình đã thất thố, Lý Nhược Vân buông tay xuống, cúi đầu nói nhỏ: “Dung Doãn Trinh. . . Em không có ý gì cả, chỉ là em tìm được… vài thứ… cho nên. . . Em đã kích động, đặc biệt sung sướng. . . Chính là đặc biệt sung sướng! Dung Doãn Trinh. . Anh không biết em. . . Em sung sướng đến thế nào. . . Em. . .”
“Được rồi. .” Dung Doãn Trinh cắt ngang lời Lý Nhược Vân, không biết vì sao việc người phụ nữ này giữa đêm xông vào đây lại khiến anh mất kiên nhẫn đến cực điểm. Anh chỉ vào cuốn hồi ký đã không còn xuất bản nữa của một vị họa sĩ trong tay Lý Nhược Vân: “Cầm lấy rồi lập tức đi ra ngoài.”
Lý Nhược Vân dường như không nghe thấy lời anh nói, vẫn như cũ đứng ngơ ngác ở đó.
“Lý Nhược Vân, còn không đi!”
Lý Nhược Vân sửng sốt một hồi, kinh ngạc nhìn anh. Sau đó, cô gật đầu, cúi đầu đi qua Dung Doãn Trinh. Cô đi chậm, rất chậm.
Âm thanh của cánh cửa khi đóng lại như đánh thức những cảm xúc ngưng đọng trong lòng cô. Cô thất thểu đi về phòng như kẻ mộng du, đóng cửa lại, cả người dán chặt lên ván cửa, ôm chặt cuốn sách tìm được trong phòng làm việc của Dung Doãn Trinh.
Đợi đến khi góc cuốn sách chọc vào mặt đến phát đau, Lý Nhược Vân mới cúi đầu, đè nén tiếng nức nở.
Còn không bằng không biết, còn không bằng không phát hiện. . .
Ít nhất, giờ này phút này, Lý Nhược Vân chỉ nghĩ như vậy thôi, cô thề.
Loan Hoan lại nhìn Lý Nhược Vân một lần nữa, trong mắt cô vẫn là hình ảnh Lý Nhược Vân luôn luôn cúi thấp đầu.
Hôm nay, Lý Nhược Vân dậy muộn hơn bình thường nửa giờ. Bữa sáng vẫn là món mà Lý Nhược Vân thích ăn. Chỉ là cô không ăn như hổ đói giống thường ngày, ngược lại, mẩu bánh mì trong cô dù đã hơn mười phút trôi qua nó vẫn chưa vơi đi bao nhiêu. Cô cúi gằm mặt, mượn mẩu bánh mì che đi cảm xúc của mình.
“Lý Nhược Vân, ngẩng đầu lên.” Loan Hoan ngả người về phía sau, lưng dán trên ghế tựa, đợi Lý Nhược Vân ngẩng đầu lên.
Lý Nhược Vân từ từ ngẩng đầu lên, cùng Loan Hoan mặt đối mặt, so với khóc lóc, khuôn mặt tươi cười lúc này của cô khó coi hơn gấp nhiều lần.
Biểu hiện của Lý Nhược Vân khiến Loan Hoan giật nảy mình. Cô đi vòng qua bàn ăn, nhìn chằm chằm Lý Nhược Vân.
“Lý Nhược Vân, có phải trong mắt thấy khó chịu không? Sao cậu không nói sớm? Tớ lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ.”
Từ nhỏ Lý Nhược Vân đã mẫn cảm với thuốc màu. Vì thế khi chọn thuốc màu Lý Nhược Vân luôn đặc biệt chú ý. Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc sơ ý trộn phải loại thuốc màu có tính acid mạnh, nếu chạm vào loại thuốc màu này Lý Nhược Vân sẽ trông như cương thi, ánh mắt sưng đỏ giống y như con thỏ.
Lần này, Lý Nhược Vân không có bày ra bộ dáng làm nũng giống như trước kia, cô cứ ngơ ngác nhìn Loan Hoan.
Loan Hoan thở dài một hơi: “Khó chịu sao?”
Cô vừa dứt lời, từ hốc mắt của Lý Nhược Vân liền rơi xuống một giọt nước mắt.
Loan Hoan thầm than trong lòng: “Tiểu Vân, thực xin lỗi, ngày hôm qua không hề để ý đến cậu. . . .”
Nói đến đây, Loan Hoan lại kéo theo một câu nói dối: “Ngày hôm qua tớ… Chính là, bởi vì. . . . Bị Dung Doãn Trinh phát hiện nên tớ cảm thấy rất mất mặt, cậu cũng biết tớ . . . Trước giờ tớ chưa từng làm mấy chuyện này… Tớ cảm thấy rất mất mặt mà thôi. . .”
Lý Nhược Vân vẫn nhìn cô chằm chằm: Hoan, mắt tớ như vậy khiến cậu đau lòng sao?
Loan Hoan chậm rãi gật đầu.
Lý Nhược Vân có đôi mắt rất lớn. Đôi mắt to tròn ấy có hai phần tròng trắng, đen phân rõ, giống như là trong thế giới của cô, đen chính là đen, trắng chính là trắng. Ánh mắt ngân ngấn lệ của cô khiến cho Loan Hoan mơ hồ cảm thấy trước mặt mình là con vật nhỏ đáng thương.
Sau khi Loan Hoan gật đầu, khóe miệng Lý Nhược Vân cong lên, cô mở miệng nói: “Loan Hoan, bộ dáng của cậu hôm qua đúng là khiến tớ giật nảy mình, tớ còn tưởng rằng cậu đang ghen đấy. Loan Hoan, nói cho cậu biết, kỳ thực, chuyện là như vậy . . .”
“Tớ biết, tớ biết.” Loan Hoan cũng ép bản thân bật ra tiếng cười: “Cậu công tác tại trường học, Doãn Trinh có nói với tớ rồi.”
Giờ phút này,