Editor: Lưu Tinh
Xe chạy đến một nơi có kiến trúc Loan Hoan vô cùng quen thuộc. Ánh đèn xe rọi lên từng mảng tường của tòa nhà màu trắng, cảm giác vô cùng chân thực.
Chiếc xe dừng lại trong gara. Loan Hoan không mở cửa xe, cũng không cởi bỏ dây an toàn. Cô ngồi yên tại chỗ, cứng nhắc hỏi một câu: Vì sao?
“Vì sao cái gì, đưa em về nhà có gì sai sao?” Dung Doãn Trinh nghiêng người, muốn giúp cô cởi dây an toàn.
Loan Hoan chặn tay anh lại: “Dung Doãn Trinh, em không hiểu.”
Trong xe được sơn màu vàng trắng, ánh đèn chiếu rọi trong xe cũng biến thành phấn màu vàng trắng. Trong ánh sáng vàng nhạt, Dung Doãn Trinh hơi nhíu mày. Trong một không gian như vậy, anh nói: Ba năm chẳng phải ba ngày hay ba giờ, đó là một khoảng thời gian rất dài, trong lúc đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Tình cảm con người không phải là máy móc, không thể nói bật là bật, nói tắt là tắt một cách dễ dàng.
“Loan Hoan, em không mong anh sẽ tha thứ sao? Trước đây em từng nói dù anh tức giận thế nào cũng phải tha thứ cho em. Bây giờ, anh đang cố gắng thực hiện điều đó.”
Loan Hoan buông tay, Dung Doãn Trinh cúi đầu giúp cô cởi bỏ dây an toàn. Sau đó, bọn họ cùng nhau xuống xe.
Anh đi phía trước, cô đi theo phía sau. Bọn họ một trước một sau đi đến chỗ cầu thang. Loan Hoan nghe thấy phía sau có tiếng động, đó là Mary còn đang ngái ngủ giơ tay lên làm động tác chào cô. Đây là cô bé đến từ Mexico, mẹ của Mary cũng đang làm giúp việc ở đây. Vào giữa đêm khuya, sự chào đón của một cô bé đến từ Mexico khiến trong lòng Loan Hoan cảm thấy ấm áp.
Thế rồi vẫn cứ như trước kia, Loan Hoan về phòng của mình, Dung Doãn Trinh đi về hướng phòng làm việc. Có điều, Dung Doãn Trinh đột nhiên trầm mặc một lát rồi nói: Em ngủ trước đi.
Loan Hoan ngủ đến nửa đêm, mơ hồ nghe thấy những tiếng động rất nhỏ vang lên đều đều, sau đó là tiếng người hít thở rất nhẹ trong không trung.
Tỉnh giấc, Loan Hoan theo bản năng quay mặt sang hướng phát ra tiếng hít thở, thế nhưng bên cạnh cô hoàn toàn trống không.
Mary vui sướng truyền đạt lời nhắn của Dung tiên sinh cho Loan Hoan: Dung tiên sinh nói trưa nay sẽ về nhà ăn cơm. Còn có một việc nữa nhưng Mary không thể nói, chỉ là cô phấn khởi phân tích cho Loan Hoan hiểu lời nhắn đầu tiên. Đó là: Dung tiên sinh hy vọng bữa trưa, trên bàn ăn sẽ có mặt Dung phu nhân. Mary còn nói tối hôm qua, giữa đêm khuya lái xe đã chở Dung tiên sinh ra ngoài.
Lúc cô đi chỉ mang theo vài bộ quần áo. Lúc này Mary đang mang quần áo của cô treo vào tủ. Loan Hoan không chỉ nhìn thấy quần áo của mình một lần nữa được treo lại vào trong tủ, cô còn thấy cả hộ chiếu của cô cũng được đặt trở vào trong ngăn kéo ở đúng vị trí như trước kia, không sai lệch một li nào.
Giữa trưa, Loan Hoan nhận được điện thoại của Lý Nhược Tư. Anh nói bây giờ anh đang ở Philadelphia. Anh nói tuần sau anh muốn dẫn cô đi leo núi. Cuối cùng, Lý Nhược Tư hỏi bây giờ cô đang ở đâu. Loan Hoan kể lại mọi việc cho anh nghe, đầu bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc trong chốc lát. Sau đó, Lý Nhược Tư nói: Tiểu Hoan, mặc kệ thế nào, chỉ cần em thấy thoải mái.
Khi Lý Nhược Tư đang nói điện thoại thì chợ có một giọng nữ vô cùng dịu dàng vang lên. Nếu Loan Hoan không nghĩ sai thì đó hẳn là giọng của người phụ nữ gần đây thường xuất hiện cùng Lý Nhược Tư. Nghe được giọng nói ấy, Loan Hoan thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cúp điện thoại, Loan Hoan quay đầu lại liền nhìn thấy Dung Doãn Trinh. Anh đứng sau lưng cô, biểu cảm có chút không được tự nhiên, chỉ vào điện thoại trong tay Loan Hoan: “Vừa mới nói chuyện điện thoại cùng ai?”
“Lý Nhược Tư.” Loan Hoan trả lời theo phản xạ.
Vấn đề mà Dung Doãn Trinh hỏi khiến cô cảm thấy có chút buồn bực. Cho tới bây giờ anh vẫn còn hỏi cô những vấn đề mang tính cá nhân như vậy sao?
“Anh đến để gọi em xuống ăn cơm trưa.” Có lẽ Dung Doãn Trinh cũng cảm thấy bản thân mình có chút kỳ quái nên lại nói tiếp một câu.
Loan Hoan đi theo sau Dung Doãn Trinh. Vẫn như cũ, hai người im lặng một trước một sau. Đột nhiên Dung Doãn Trinh quay đầu, nói: “Không phải nên gọi là anh trai sao?”
“Cái gì?” Loan Hoan có chút không hiểu.
Dung Doãn Trinh nhíu mày, giọng điệu có chút không vui: “Không phải em nên gọi Lý Nhược Tư là anh trai sao?”
“Em không quen gọi như vậy.” Loan Hoan phụng phịu, có chút bực bội.
“Chính bởi vì em không quen nên sẽ rất dễ dàng làm cho người khác sinh ra hiểu lầm. Tình nhân của anh trai em nghe vào cũng không rõ nội tình cũng sẽ hiểu lầm ngay. Hơn nữa bao nhiêu người sẽ nhân cơ hội này mà nhận định sai lệch về mối quan hệ giữa hai người.”
Rốt cuộc là người đàn ông này đang muốn nói cái gì? Chỉ có điều lời nói của Dung Doãn Trinh vẫn khiến Loan Hoan có chút chột dạ. Cô tức giận nói: “Dung Doãn Trinh, anh đang nói bậy bạ gì đó?”
Anh chỉ vào đồng hồ ở gần đó: “Đã đến giờ cơm trưa.”
Trước giờ bữa cơm trưa của hai người luôn diễn ra theo cùng một kiểu: Kéo dài trong khoảng nửa giờ, yên tĩnh, đơn điệu, có những tiếng dao nĩa nho nhỏ. Và rồi cũng sẽ có lúc Dung Doãn Trinh gắp một ít bông cải xanh vào đĩa của Loan Hoan. Dung Doãn Trinh luôn luôn cho rằng Loan Hoan thích bông cải xanh, cho nên mỗi lần dùng cơm anh đều gắp bông cải xanh vào trong đĩa của Loan Hoan.
Nhưng mà hôm nay, dáng vẻ của anh có chút khác thường, giống như đã hạ rất nhiều quyết tâm, cuối cùng mới quyết định gắp bông cải xanh vào trong đĩa của Loan Hoan.
Bữa cơm trưa kết thúc, Loan Hoan nói với Dung Doãn Trinh: “Dung tiên sinh, chưa được sự đồng ý của em, anh đã tự tiện lấy hộ chiếu của em.”
Mary đang thu dọn bàn ăn liền không khỏi nhịn cười. Mẹ của Mary dùng khuỷu tay huých vào người cô bé tỏ ý nhắc nhở.
Chờ hai mẹ con Mary dọn dẹp xong, rời khỏi, Dung Doãn Trinh mới rút một điếu thuốc ra, châm lửa. Sau đó, Dung Doãn Trinh nói: “Loan Hoan, anh cần sự im lặng của em. Gần đây, anh sẽ ở Los Angeles, anh không muốn việc em dây dưa cùng đám họa sĩ trẻ trở thành đề tài bàn luận trong thời gian nghỉ trưa của giới viên chức.”
Dung Doãn Trinh dùng lý do này để giải thích cho việc anh cất giữ hộ chiếu của cô. Lý do hơi gượng ép, nhưng phù hợp với logic của anh.
Loan Hoan che miệng, nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Thật khéo, trong phòng tranh của em, gần đây các nhân viên cũng đang đàm luận về hai cặp kính đôi Daks kia. Họ đều nói Dung tiên sinh mang còn đẹp hơn cả người mẫu Anh quốc.”
Ngày đó, Dung Doãn Trinh cùng Lý Nhược Vân đúng là có đeo kính cùng nhãn hiệu với nhau. Đó là một thương hiệu đến từ Anh Quốc. Mắt kính của Dung Doãn Trinh được sản xuất có màu như huyết gà, lung linh nổi trội.
Làn khói thuốc thản nhiên phả vào trước mặt Loan Hoan. Giữa làn khói lượn lờ mờ ảo, giọng của Dung Doãn Trinh vang lên nho nhỏ: “Loan Hoan, em đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Loan Hoan biết bản thân mình chính là được một tấc lại