Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
Dung Doãn Trinh đi đến đón lấy túi rác trong tay Loan Hoan, nói một câu để cho anh.
Mấy cái thùng rác này rất cao, có một lần Loan Hoan còn rơi vào trong, lúc đó cô quên mang theo di động, kết quả là bị không ít rác ném vào người.
Loan Hoan cũng không giao túi rác cho Dung Doãn Trinh, bàn tay muốn gỡ bỏ khỏi tay anh, kết quả không nghĩ đến là tất cả rác đều rơi xuống chân, xuống trên quần.
Cúi đầu nhìn tới chiếc quần màu trắng của mình, Loan Hoan lạnh lùng nói với Dung Doãn Trinh: “Ngài Dung tới thảo luận về thủ tục ly hôn sao?”
Dung Doãn Trinh cởi chiếc áo sơmi cùng áo khoác ra rồi ngồi xuống, anh dùng chiếc áo đó lau sạch sẽ đôi giày với chiếc quần, lại đem số rác rớt ra nhặt hết vào, lúc sau sẽ đem số rác đó quăng vào thùng rác phân loại.
Xong xuôi Dung Doãn Trinh đi đến trước mặt Loan Hoan.
“Dung Doãn Trinh, ngày mai tôi sẽ để luật sư tới đàm phán.” Nói xong câu đó Loan Hoan định xoay người đi thì bị Dung Doãn Trinh giữ chặt.
Dung Doãn Trinh giữ chặt cô rồi nhìn về một hướng nào đó, bàn tay đưa lên trên tóc Loan Hoan bắt lấy một mảnh giấy nho nhỏ, nói: “Ngày mai anh sẽ tới Brazil.”
Loan Hoan đối với động tác này của Dung Doãn Trinh kêu lên “Khốn kiếp”.
Dung Doãn Trinh không để ý, chỉ nhìn cô cười cười rồi nói một câu em thật đáng yêu, khi nói ra lời này ánh mắt của anh dừng ở trên đôi giày của cô, vẻ mặt dịu dàng.
Loan Hoan nhớ lại đúng là ở ngày lễ tình nhân đó Dung Doãn Trinh cũng từng giúp cô lau đi những bông tuyết rơi trên giày.
Đáng yêu đúng không? Loan Hoan cúi người xuống cởi giày, cô đem hai chiếc giày buộc lại với nhau, làm một cái tư thế ném bóng rổ, một phát trúng ngay vào thùng rác.
Làm xong, Loan Hoan vỗ vỗ tay nhìn Dung Doãn Trinh, anh hơi hơi nhướn mi lên.
Anh nói với giọng trầm thấp: “Anh tới đây không có ý gì khác, chỉ muốn được nhìn em một chút.”
“Trừ phi là tại văn phòng luật sư, còn thời gian khác tôi đều không chào đón anh.”
Tiểu Tông nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại là khoảng mười giờ, còn có hai tiếng rưỡi nữa Dung Doãn Trinh phải có mặt ở sân bay. Họ sẽ đi tới Brazil lúc 12 rưỡi, gần đây thời gian Tiểu Tông ở bên người Dung Doãn Trinh khá nhiều, còn trước đó, phần lớn người đứng ở vị trí này là Chúc An Kỳ.
Hiện tại Tiểu Tông đang ngồi trên xe, xe được anh đậu trong góc xó như trước, xe đỗ ở trong này không dễ dàng bị phát hiện, nhưng tai đây lại có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của Dung phu nhân. Người phụ nữ đó dường như ngày nào cũng xuống đổ rác vào lúc 9 rưỡi đến 9 giờ 40 phút.
Quả nhiên, người đó xuống dưới đổ rác thì bị Dung Doãn Trinh bắt được, thời gian hai người ở chung với nhau chỉ khoảng mười phút nhưng rõ ràng, Dung Doãn Trinh bị lép vế hơn.
Chín giờ năm mươi lăm phút, Dung Doãn Trinh đi về hướng chiếc xe. Tiểu Tông chuẩn bị xuống xe, chuẩn bị mở cửa cho anh. Thế nhưng lúc đó lại không nghe thấy tiếng bước chân ,anh lại quay trở lại xem.
Ách…
Dung Doãn Trinh đang trở lại, bước chân dồn dập đuổi theo Dung phu nhân, còn Dung phu nhân đang chạy nhanh đến cột đèn màu trắng ngà gần đó, anh kéo tay cô, Dung Doãn Trinh dùng ưu thế thân thể đem cô áp trên cột đèn đường.
Người phụ nữ đáng thương không rõ ràng tình huống đang xảy ra, cứ như vậy nghênh đón một cơn mưa hôn tới tấp đổ ập xuống. Cô giãy dụa kịch liệt làm cho chiếc tóc kẹp rơi xuống mặt đất, người đàn ông chỉ cần một bàn tay đã dễ dàng bắt chéo hai tay người phụ nữ ra sau lưng, bàn tay còn lại đem lọn tóc bị phân tán vén ra sau tai. Bàn tay cũng không rời đi mà cứ nắm lấy gương mặt cô như vậy.
Từ vị trí này, Tiểu Tông chứng kiến được một khung cảnh cực kì lãng mạn, đặc biệt ở dưới cột đèn màu trắng, hình ảnh tuấn nam mỹ nữ hiện ra. Tiểu Tông biết rõ ràng tình huống đang xảy ra là gì liền nhắm mắt lại, việc riêng của ông chủ, những người không liên quan thì đừng xen vào, đây là một trong những điều cần phải được tuân thủ nhất.
Trên đường lái xe trở về, Tiểu Tông không nhịn vụng trộm nhìn lén ông chủ được từ trong gương chiếu hậu, bị thương rồi. Gương mặt Dung Doãn Trinh tối sầm, trên môi còn bị cắn nát.
Có lẽ, điều khiến cho khuôn mặt Dung Doãn Trinh tối sầm không phải là vết thương trên môi, mà là câu nói khi Dung phu nhân đuổi tới xe nói với Dung Doãn Trinh.
“Dung Doãn Trinh, nếu lần sau anh còn xuất hiện ở đây, tôi sẽ chuyển nhà ngay lập tức, nếu anh xuất hiện một lần tôi liền chuyển nhà một lần, gì chứ thời gian là thứ tôi có rất nhiều.”
Cuối cùng Dung phu nhân còn lạnh nhạt nói: “Dung Doãn Trinh, mệt mỏi trong lòng còn đáng sợ hơn so với bất kì loại bệnh tật nào trên thế giới. Nó làm cho anh mỗi ngày nằm ở trên giường chờ đợi có thể ngủ được, khi đang ngủ còn phải hết lần này đến lần khác an ủi bản thân rằng không có việc gì, mỗi ngày thức dậy đều hy vọng mọi chuyện sẽ tốt lên. Vậy mà khi mặt trời chính thức mọc lên, điều anh có cũng chỉ là mờ mịt.”
Tiểu Tông nghĩ có lẽ một câu cuối cùng kia mới là trí mạng nhất. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ông chủ của mình xuất hiện vẻ mặt sa sút tinh thần như vậy.
Dung Doãn Trinh đi rồi, Loan Hoan lại đổi số điện thoại di động.
—
Brazil, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt được che kín bởi một cặp kính đen to bản đang đi vào trong buồng điện thoại công cộng, cầm lấy điện thoại, anh cũng không gọi điện thoại, chỉ là nhấc nó lên rồi lại đặt xuống.
Người đàn ông cũng không rời đi, anh tựa vào trên vách tường bằng thủy tinh châm một điếu thuốc. Người ở bên ngoài xếp hàng đợi đến lượt mình vào gọi điện, một gã đàn ông khác lấy tay ra hiệu ý bảo người đội mũ lưỡi trai ở bên trong rời đi. Người đội mũ lưỡi trai nhìn hắn một cái rồi hung hăng đem điếu thuốc còn đang cháy vứt trên mặt đất, vung tay đấm mạnh.
Đến khi kẻ đang chờ gọi điện thoại ý thức được cái gì, hắn cuống quýt lùi về phía sau. Vừa mới đứng vững, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên chói tai tựa như muốn đâm thủng màng nhĩ của hắn.
Giây tiếp theo, người đàn ông nắm tay dính đầy máu, thủy tinh vừa đâm vào bàn tay còn dính máu, dưới ánh mặt trời phản lại thứ ánh sáng chói mắt. Viên cảnh sát tuần tra khu vực phụ cận Brazil đưa người đàn ông mũ lưỡi trai đi.
Vài ngày sau, người đàn ông bên ngoài buồng điện thoại hôm đó thấy người đàn ông mang tên Dung Doãn Trinh trên tin tức của đài truyền hình Brazil.
Dung Doãn Trinh nhận lời phỏng vấn trực tiếp của đài truyền hình, nói chuyện về cái nhìn đối với viễn cảnh kinh tế tương lai của Brazil.
Ngồi ở trước TV, người đàn ông vừa uống bia vừa xem chương trình phỏng vấn của Dung Doãn Trinh, khi hắn nhìn thấy bàn tay được quấn một lớp băng vải kia, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh người đội mũ lưỡi trai ngày đó lấy tay đấm vỡ buồng điện thoại, hắn càng nhìn Dung Doãn Trinh càng cảm thấy anh ta cùng người đàn ông đó giống nhau.
Suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy không có khả năng, những kẻ giống Dung Doãn Trinh căn bản không cần phải đến buồng điện thoại gọi điện. Đây là vị khách quan trọng của Brazil, rất nhiều