Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
Đêm nay trong căn nhà màu đỏ với mái ngói màu lam ở St. Paul, Loan Hoan mơ thấy hàng ngàn hàng vạn ngôi sao, cô tựa vào trên bờ vai Dung Doãn Trinh ngắm nhìn những chấm sáng lộng lẫy, cười đến ngây ngốc, tiếng cười từ bên trong giấc mộng tràn ra đến hiện thực.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Dung Doãn Trinh đã không còn ở bên cạnh.
Trời vừa sáng, anh liền lên máy bay rời St. Paul tới New York. Giữa trưa, dựa theo sự dặn dò từ trước của anh, Loan Hoan cũng bay về Los Angeles.
Tối hôm qua Dung Doãn Trinh sắp xếp xong xuôi, có nói trước với cô có thể mấy ngày tới anh rất bận, cho nên sẽ không thể dành thời gian gọi điện thoại, không những vậy có lẽ còn không thể nhanh chóng trở lại Los Angeles.
Loan Hoan cũng không hỏi nhiều chỉ nói một câu “Đã biết.”
Dung Doãn Trinh ôm chặt cô vào trong ngực, hôn nhẹ lên trán, cuối cùng còn không quên nói: Hoan, em phải tin tưởng anh; Loan Hoan ở trong lòng anh, yên lặng gật đầu.
Trở lại Los Angeles đã là đêm khuya, điều Loan Hoan thật sự không ngờ tới là người đến sân bay đón cô là Lý Nhược Tư.
“Sao anh lại ở chỗ này?”
Khi hỏi Lý Nhược Tư, giọng cô có chút nhàn nhạt.
“Anh có nhờ người bạn mỗi ngày đều kiểm tra chuyến bay từ St. Paul tới Los Angeles.” Lý Nhược Tư cười hì hì, vươn tay ra tiếp nhận hành lý.
Loan Hoan cũng không để cho Lý Nhược Tư kéo giúp. Mấy ngày trước, khi Lý Nhược Tư đem vé máy bay đến Brazil để ở trước mặt cô, hết thảy mọi chuyện đáng lẽ phải xảy ra cứ lặng lẽ thay đổi.
Xe chạy dọc theo tuyến đường tới nhà trọ ở thành nam, đây cũng là theo phân phó trước đó của Dung Doãn Trinh, anh dặn Loan Hoan tạm thời ở tại nhà trọ phía bên này, chờ thêm một thời gian nữa anh sẽ trở về với cô.
Dọc theo đường đi, Lý Nhược Tư nói chuyện không ngừng, Loan Hoan chỉ yên tĩnh lắng nghe, cuối cùng, vì không nhận được đáp lại nên Lý Nhược Tư cũng trầm mặc luôn.
Sau một lúc lâu im lặng, Lý Nhược Tư nói: “Tiểu Hoan, thực xin lỗi.”
Loan Hoan chỉ nhìn anh cười, cô biết bản thân đã gượng ép đến nhường nào, sau khi cười xong, Loan Hoan duỗi thẳng lưng, nói mình mệt muốn chết để cho cô ngủ một giấc.
Xe đến nơi, Loan Hoan quay người qua nói với Lý Nhược Tư : “Nhược Tư, để ngày khác em sẽ đưa thứ hứa làm giao cho anh.”
Sau khi nghe được mấy lời này, Lý Nhược Tư có chút bối rối, sau đó là hụt hẫng: “Tiểu Hoan, tin tưởng anh, để em phải làm như vậy thực sự là nước cuối cùng, lúc đó anh không còn đường nào để đi.”
“Lý Nhược Tư, anh không cần phải áy náy, trước đó em cũng nói rồi, lần đi tới Brazil này là vì ba.”
Dừng một chút, Loan Hoan nói tiếp: “Còn nữa, em cũng không thực hiện được sự việc cuối cùng trong kế hoạch của anh.”
Sau khi nói xong câu đó Loan Hoan mở cửa xe, Lý Nhược Tư bắt được một bàn tay cô, Loan Hoan nghiêng mặt lại nhìn, anh chỉ có thể chậm rãi buông tay ra, giọng nói cứng ngắc: “Tiểu Hoan, có thể nói cho anh biết ở Brazil đã xảy ra chuyện gì không?”
Không để ý đến Lý Nhược Tư, Loan Hoan chỉ nói một câu “Hẹn gặp lại”, rồi mở cửa xuống xe.
“Lái xe cẩn thận.” Loan Hoan đứng ở ngoài nói với Lý Nhược Tư.
Lý Nhược Tư chỉ nhìn cô mỉm cười nói một câu ngủ ngon.
Lý Nhược Tư chạy một vòng quanh đó rồi vòng trở lại bên ngoài nhà trọ Loan Hoan, đem xe đậu ở trong góc tối, mở nhạc, nheo mắt nhìn về một hướng, nơi đó là phòng của cô, là căn phòng của Tiểu Hoan.
Tắm rửa xong, Loan Hoan tắt đèn trong phòng, xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm ở Los Angeles, ánh đèn trong thành phố này sáng đến chói mắt, vậy nên nơi đây nhìn giống như một thành phố không ngủ.
Cũng chính tại đây, có rất nhiều chuyện phiền lòng xảy ra.
Đầu tiên hôn nhân của cô với Dung Doãn Trinh đổ vỡ; mấy mấy giờ trước ở sân bay còn xuất hiện cảnh tượng scancal của anh với Chúc An Kỳ, Loan Hoan tin tưởng nhất định sáng sớm ngày mai đám phóng viên kia sẽ chờ sẵn trước phòng tranh không buông tha cho cô.
Tin tức về chuyện mối quan hệ bất chính của Dung Doãn Trinh bị phát hiện ở sân bay New York mấy giờ trước đó sẽ là đề tài nóng hổi cho bao người bàn tán. Ví dụ như, họ sẽ đem việc anh với Chúc An Kỳ cùng nhau xuất hiện ở sân bay nghĩa là quan hệ của họ đã chính thức công khai, ví dụ như, họ sẽ đem việc Dung Doãn Trinh vì Chúc An Kỳ mà ngăn cản tất cả microphone chĩa thẳng về phía cô ấy là sự bảo vệ trong tình yêu, ví dụ như, sẽ đem hành động anh cảnh cáo các phóng viên đồng nghĩa với việc truyền đạt rằng nếu các người dám viết bậy bạ thì ắt phải trả giá đắt.
Tình huống xảy ra trở thành tin tức có tính giải trí cao, đám phóng viên tự biết năng lực có hạn cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Dung Doãn Trinh đưa Chúc An Kỳ lên xe.
Không lâu sau, một loạt các trang giải trí đưa lên bức ảnh bìa Dung Doãn Trinh hộ tống Chúc An Kỳ, góc độ chụp ảnh phải nói là rất khá, lúc đó, Dung Doãn Trinh đứng trước cửa xe còn Chúc An Kỳ cúi lưng, dưới sự che chắn phía trên của khuỷu tay Dung Doãn Trinh tiến vào bên trong. Bức ảnh đó vừa xuống xe Loan Hoan đã nhìn thấy, trên đường trở về thành nam khi dừng lại chờ đèn đỏ, màn hình phía đối diện còn đang ra sức dự đoán nguyên nhân Dung Doãn Trinh trở lại New York, sau đó lại xuất hiện bức ảnh kia nên một số người dự đoán có hay không việc lần đầu tiên Dung Doãn Trinh thất bại là do liên quan đến vấn đề tình cảm.
Ở sân bay New York, Dung Doãn Trinh đã nói rõ việc anh không xuất hiện ở ủy ban thị chính St.Paul là chuyện riêng không thể trả lời.
Ngày hôm sau, Loan Hoan thức dậy từ sáng sớm, phòng triển lãm tranh sửa sang lại cũng gần xong rồi, sáng thứ tư sẽ tiến hành khai mạc một lần nữa.
Quả nhiên, bên ngoài phòng triển lãm đã có cả đám phóng viên đứng chờ trực từ sớm, vì chuyện Dung Doãn Trinh với Chúc An Kỳ công khai quan hệ, những người này đã vội vàng truy hỏi cô sẽ đem gửi khoản phí bồi thường kia ở đâu?
Nghe nói phía bên kia đã nêu ra một con số cụ thể, bọn họ đoán sau khi ly hôn cô sẽ trở thành một trong những người phụ nữ giàu có nhất Los Angeles.
Khó khăn lắm Loan Hoan mới thoát khỏi đám phóng viên này, còn cả ánh mắt mấy người công nhân đang làm việc trên hành lang trưng bày tranh nhìn cô có chút ái ngại. Điều này càng làm cho Loan Hoan muốn nổi cáu.
Thời điểm giữa trưa, khi Dung Doãn Trinh gọi điện thoại tới, giọng nói Loan Hoan cực kỳ khó chịu.
Thông qua điện thoại, có lẽ Dung Doãn Trinh nói qua cho cô nghe một số tình hình, anh đã sắp đặt kế hoạch nhằm thuyết phục cổ đông công ty, bọn họ chỉ đồng ý cho anh thời hạn mười ngày để hoàn thành kế hoạch, trong mười ngày sắp tới anh sẽ luôn trong tình trạng vắt chân lên cổ chạy, tóm lại ngài Dung có nhắn nhủ trong điện thoại là mười ngày tới anh sẽ là tâm điểm của mọi sự chú ý.
“Ngài Dung, anh bận rộn như vậy còn có thời gian gọi điện thoại sao?” Loan Hoan tức giận.
Bởi vì tấm ảnh chụp bị không ít tờ báo đăng đàn kia làm cho Loan Hoan cứ canh cánh trong lòng, ừ, con buôn chiến tranh Dung Doãn Trinh nhưng cũng thật biết săn sóc, còn đưa tay che ở trên cửa xe, cứ thế này ngay cả khi Chúc An Kỳ có đứng thẳng lưng, có đụng đầu vào cũng chỉ trúng tay Dung Doãn Trinh, có đụng mạnh như thế nào cũng chẳng thể đau nổi. Còn nữa, trong bức ảnh đó để lộ một bên sườn mặt của anh mà lúm đồng tiền dài còn như ẩn như hiện, có lẽ, đây bức hình hiếm hoi trước đó Dung Doãn Trinh ở cùng Chúc An Kỳ mà nở nụ cười.
Nhất định rồi!
“Dung Doãn Trinh, em đang vội, còn có người đang đợi, em cúp máy đây.” Loan Hoan thờ ơ nói.
Nói xong cô lập tức ngắt điện thoại, điện thoại tắt đi thì lại nhanh chóng vang lên, giờ phút này Loan Hoan mới phát hiện Dung Doãn Trinh dùng một dãy số xa lạ gọi tới, chần chừ vài giây, Loan Hoan mới cầm lấy di động đẩy cửa ra đi tới tựa vào trên ban công, bắt máy.
“Ai đang đợi em?” Đó chính là câu đầu tiên Dung Doãn Trinh hỏi.
Thực sự là có người đang đợi cô, chính là Lý Nhược Tư đang ở ngay dưới lầu, từ ban công có thể thấy anh đang ngồi ở trong phòng khách, anh đã ngồi ở đó gần một tiếng đồng hồ, anh còn mang đến cho cô một xiên kẹo hồ lô đường mua từ phố người Hoa ở San Francisco.
Loan Hoan không trả lời chỉ nắm chặt di động, ngẩn người.
“Bữa trưa đã ăn gì chưa?”
Loan Hoan buông ánh mắt xuống, không nhìn Lý Nhược Tư nữa mà chỉ nói một câu, tùy tiện thôi.
“Tùy tiện thế nào?” Tiếng anh ở gần ở bên tai cười nhợt nhạt.
Theo bản năng, Loan Hoan đem di động đưa ra xa; hơi thở, tiếng cười của anh phảng phất muốn chui vào trong lỗ tai rồi len lỏi vào trong trái tim cô, như vậy làm cô dễ dàng quên mất bản thân còn đang tức giận.
Loan Hoan gắt gao mím môi.
“Anh đoán, Tiểu Hoan nhất định là đang mím môi nhỉ? Hửm?” Đầu bên kia điện thoại, tiếng cười càng lúc càng sảng khoái.
Loan Hoan giật nảy mình, vừa tìm kiếm ở xung quanh vừa nói dối theo phản xạ: “Không có, em không có!”
Sau đó, Dung Doãn Trinh bất ngờ hỏi: “Em vừa mới nói đang đợi người, anh muốn biết đó là ai? Nam hay là nữ?”
“Nữ!” Loan Hoan bật thốt ra.
Nói xong cô bỗng ngẩn người, cô lại nói dối rồi.
Dựa vào trực giác của phụ nữ, Loan Hoan cảm thấy Dung Doãn Trinh hình như đặc biệt để ý quan hệ của cô với Lý Nhược Tư, vì Dung Doãn Trinh để ý nên cũng khiến cô bắt đầu lưu tâm, một tuần trước đây cô còn cầm vé máy bay đến Brazil do Lý Nhược Tư mua cho mà, vì thế nên cô cứ luôn cảm thấy bất an.
“Ừ!” Giọng nói Dung Doãn Trinh rất hài lòng.
Di động ở trong tay giờ khắc này như biến thành củ khoai lang nóng phỏng, thế nào mà cô lại nói Lý Nhược