Edit: Yara
Beta: Lữ
Lúc này, màn hình di động lại một lần nữa biến thành màu đen, Dung Doãn Trinh thả tay ra rồi cúi đầu nhìn lại, Tiểu Tông đứng ở bên cạnh anh như muốn ngừng thở.
Khi biết Dung phu nhân gặp chuyện không may, không khí đè nén xung quanh Dung Doãn Trinh làm cho người luôn luôn theo sát bên cạnh là Tiểu Tông cảm thấy từng phút từng giây đều cực kì gian nan.
Tối hôm qua khoảng chừng 9 giờ rưỡi, người vẫn luôn được bí mật an bài ở bên Dung phu nhân xuất hiện tại bãi đỗ xe, 9 giờ 40 phút, xe quay về bản doanh, mười giờ hai mươi phút Dung Doãn Trinh gọi điện thoại cho cục trưởng cục cảnh sát New York , sau đó anh lại để Tiểu Tông đúng hạn chuẩn bị hành lý đi Ấn Độ, một loạt hành động đều được phong tỏa tin tức, không thể để cho Dung Diệu Huy biết được, quy định của bang đã đề ra dù hiện tại anh có là một thương nhân đường đường chính chính, nhưng một số chuyện vẫn cần phải tuân thủ.
Ý nghĩ đó làm Tiểu Tông thực sự kinh ngạc, Dung Doãn Trinh cơ hồ như không hề lo lắng gì đã ra một loạt quyết định như vậy, sau đó giải thích đây là việc riêng của anh.
Mười một giờ, một vài nhân viên chuyên nghiệp đi vào văn phòng Dung Doãn Trinh.
Nguyên một đêm này, Dung Doãn Trinh ở lại luôn bản doanh, cứ như ngồi nhắm mắt lại giống như đang ngồi thiền
Trời vừa sáng, anh liền bắt đầu công việc giống như một ngày bình thường. Tám giờ xuất hiện tại văn phòng, làm việc theo đúng lịch trình buổi sáng, dùng xong cơm trưa thì nhận được một cái túi giấy màu nâu, trong đó là một chiếc di động chứa ảnh chụp Dung phu nhân bị trói ở ghế tựa hai má sưng phù, hằn rõ dấu vết bàn tay.
Trong túi giấy còn để lại dấu hiệu đặc thù của bọn bắt cóc, chỉ nhìn qua Tiểu Tông liền hiểu mức độ nguy hiểm của vụ bắt cóc này so với trong tưởng tượng của bọn họ còn đáng sợ hơn nhiều, không hiểu manh mối nào đã bị lộ ra rồi.
Xe chở người lãnh đạo mới nhậm chức Dung Doãn Trinh sáng sớm đã được kiểm tra kĩ lưỡng, xe được trang bị đầy đủ mọi thiết bị. Cho tới nay, cha con Dung Diệu Huy vẫn luôn là cái đinh trong mắt những kẻ đó, việc nhổ đi cái đinh này hiển nhiên sẽ làm nâng cao quyền uy của chúng.
Nhưng cũng không biết đã xuất hiện lỗ hổng trong khâu nào, một loạt các tình báo đều chỉ hướng về Chúc An Kỳ nhưng sau đó lại đột ngột đổi hướng, cuối cùng bọn chúng vẫn buông tha Chúc An Kỳ rồi bắt Loan Hoan đi.
Hai giờ đồng hồ, chuyên gia cục cảnh sát phái tới vẫn phải chịu bó tay, di động bị đưa đến đã được xử lý cực kì tinh vi.
Khoảng ba giờ, Dung Doãn Trinh mặc tây trang vào, theo lịch trình thì 3 giờ rưỡi sẽ rời văn phòng tới sân bay, vừa mới mặc đồ thì di động vang lên, nhóm chuyên gia ra hiệu cho Dung Doãn Trinh bắt máy, đối phương yêu cầu anh phải xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Hơn nửa thời gian, việc đàm phán không có kết quả, Dung Doãn Trinh dùng thái độ cứng rắn rất nói cho đối phương biết, nhà họ Dung không có thói quen đàm phán bất luận là với kẻ nào, nếu bọn họ muốn tiền có lẽ anh sẽ đưa ra một cái giá, khẩu khí so ra còn mạnh mẽ hơn bọn bắt cóc, bởi vì chuyên gia thông qua tai nghe mini nói cho Dung Doãn Trinh hi vọng bọn họ có thể gửi tới một ít hình ảnh, rồi phân tích hình ảnh hiện trường bên trong.
Song đối phương nói chuyện được nửa thời gian thì ngắt điện thoại.
Năm phút sau, rốt cục Dung Doãn Trinh nhận được video clip.
Khi trên màn hình xuất hiện khẩu súng, Tiểu Tông phát hiện sự bình tĩnh thế mà biểu cảm trên mặt Dung Doãn Trinh bắt đầu vỡ vụn.
Nửa phút sau điện thoại một lần nữa vang lên, Dung Doãn Trinh như cũ dựa theo chỉ thị nghe máy, vừa cố kéo dài thời gian vừa nói cho bọn chúng biết: Đây là lần cuối cùng anh tiếp điện thoại, hiện tại anh không muốn lãng phí thời gian hai giờ sau còn có chuyến bay tới Ấn Độ. Anh nói vợ anh là một người phụ nữ xinh đẹp, hi vọng bọn họ có thể thương hương tiếc ngọc đối đãi khách khí với cô một chút, không nên ném vào lò sát sinh giống mẹ anh.
Nói xong, Dung Doãn Trinh tắt máy.
Giờ này khắc này, không sai thì còn khoảng mười phút nữa.
Mà lúc này, những lời nói của Dung Doãn Trinh đều được thông qua xử lý đặc truyền vào trong trong lỗ tai Loan Hoan một chữ cũng không bỏ sót, những kẻ đó ở trước mặt cô dùng máy phát hiện nói dối để kiểm tra, từ góc độ này cô có thể thấy được sóng âm hiển thị trên màn hình đều bình thường giống như nhau không hề có dao động nào cả.
Loan Hoan nhận thấy bản thân thật sự quá dại dột, không hề tức giận dù anh thờ ơ hay lạnh nhạt thậm chí còn nói sẽ không xuất hiện. Khi nghe được tiếng anh, cô tham lam nhớ lấy, muốn đem giọng nói đó khắc sâu vào trong xương cốt, tốt nhất là thâm nhập vào linh hồn cô, như vậy khi chết đi rồi linh hồn sẽ tìm được tiếng anh sau đó nhìn anh có vượt qua được không.
Nếu, anh có thể làm được như đã nói như vậy cô có thể an tâm rời đi.
Nếu, anh không làm được, vậy thì cô sẽ luôn bên cho đến khi anh vượt qua, cho đến khi anh vui vẻ trở lại.
Một khắc đó, rốt cuộc Loan Hoan cũng hiểu, vì sao mùa đông năm ấy Lý Tuấn Khải lại xuất hiện ở New York nói chuyện với cô thân thiết như vậy.
Loan Hoan mơ hồ nhận ra, yêu là như thế nào, ngoài yêu, vẫn là yêu, không thể nào từ bỏ tình yêu!
Dung Doãn Trinh nói không nên lời lại không ngoài dự đoán của Loan Hoan, đó là người có nguyên tắc hơn bất cứ ai, anh không thể hiện ra không có nghĩa là anh yêu không đủ, chỉ là anh phải tuân thủ một lí do nào đó.
Ngày bọn họ kết hôn, tất cả những lời anh nói cô nhớ rất rõ:
“Có lẽ có một ngày nào đó có người sẽ bắt em đi, có người sẽ gọi tới di động của tôi để đàm phán, nếu nói vậy, Loan Hoan, em phải nhớ kỹ, tôi sẽ nói những lời nói giống y như ba tôi đã từng nói.”
“Bọn mày sẽ không lấy được bất cứ thứ gì, nhưng nếu nói cho tao biết nơi nhặt xác thì tao sẽ trả công mày năm trăm đôla.”
Lúc ấy Dung Doãn Trinh nói rất rành mạch những lời đã khắc ghi ở trong đầu, ánh mắt với khẩu khí như thể đủ để cô biết đây không phải là hù dọa.
Nhớ lại, Loan Hoan mỉm cười, thời điểm đó cô căn bản không để trong lòng lễ kết hôn ấy, cảm giác hôn lễ nào thì cũng như nhau, nhưng mà đối với Dung Doãn Trinh là thật.
Thì ra lấy nhau cũng đã qua được bốn năm rồi.
À, mấy lời anh vừa nói cô nghe được rõ ràng, anh khen cô là người phụ nữ