Sau khi bọn chúng rời đi, Sở Hạo vẫn ngồi ở ghế sofa.
Không gian càng im ắng đến đáng sợ hơn.
Chắc là do một phần căng thẳng nên dẫn đến ông mới vậy.
Ông để đầu trên ghế sofa, dường như có cảm giác quen thuộc nào đó.
Thư ký vẫn đứng bên cạnh cửa sổ, hai tay để ở giữa.
Vẫn đứng im đó xem Sở Hạo làm gì.
Đợi một lúc, ông vẫn như vậy.
Thư ký chỉ khẽ đi ra mà đáp:
-"Giám...Giám Đốc có thể cho tôi rời đi được không?"
Thư ký ở trong lòng nghĩ nhất định Sở Hạo sẽ cho mình rời đi.
Nhưng câu trả lời lai khác ý của cô ta.
-"Cô cứ ở đây đi! Chuyện vẫn chưa xong mà cô định rời đi sao? Hay để tôi phải nói cô mới là người không có phép tắc?"
Lời nói của Sở Hạo như đánh hẳn vào tim của thư ký.
Cô ta không ngờ có ngày ông sẽ nói vậy, nghĩ là ông sẽ không bao gồm nói mình những câu thậm tệ đó hay thậm chí là chửi.
Thư ký chưa lường trước được mọi chuyện, có lẽ là ngoài dự tính của cô ta.
Trong lòng cô ta khẽ bất giác ra một câu
-Chậc, không ngờ có ngày người mà ta luôn làm việc hết sức lực lại dám nói ta như vậy? Thật đúng là làm người ta thất vọng mà
Sở Hạo liếc nhìn qua thư ký, cô ta thấy ánh mắt đó cũng chẳng nói gì mà chỉ biết im lặng.
Bởi cô ta làm gì có quyền được lên tiếng? Một chức vụ thấp kém như cô ta cũng chỉ được hỗ trợ chủ tịch trong những giấy tờ mà thôi.
Thư ký ngồi xuống ghế sofa bên phải, còn Sở Hạo ngồi ở ghế bên trái.
Thư ký để hai tay lên đùi, đầu không dám nhìn lên ông cũng chỉ khẽ cúi đầu xuống.
Ông thấy cô ta làm vậy, tính ông không thích làm kiểu đấy nên chỉ đành nói
-"Cô ngẩng đầu lên đi, chẳng lẽ cứ cúi đầu xuống sao?"
Thư ký nghe vậy, cũng ngẩng đầu lên nhưng không dám làm vậy mà chỉ khẽ ngước lên nhìn.
Sở Hạo nhìn thấy hành động của thư ký cũng phải bó tay.
-"Giờ cô đã làm xong hết giấy tờ mà ta đã giao chưa?"
Thư ký chỉ khẽ gật đầu nhẹ mà đáp:
-"Thưa chủ tịch, tôi cũng đã làm xong hết rồi mong chủ tịch nhân xét để tôi còn kiểm tra lại nữa!"
Nói xong, Thư ký liền đưa xấp giấy tờ cho Sở Hạo.
Ông thấy vậy liền đưa hai tay ra, cầm lấy.
Nhìn những giấy tờ tính toán đó, dường như.
Sở Hạo rất hài lòng việc mà thư ký đã làm.
-"Cô có vẻ làm tốt đấy!"
Thư ký nghe vậy, cúi nhẹ đầu xuống mắt khẽ nhắm lại mà đáp
-"Không có gì đâu chủ tịch! Nếu tôi làm tốt thì số là vinh dự của tôi!"
Sở Hạo chẳng để tâm tới lời nói của thư ký, hai tay bắt đầu để xấp tờ giấy lên trên bàn.
Người cúi xuống, tay cầm chiếc bút bi đã để lên trên túi áo sơ mi.
Cầm xuống mà bắt đầu làm việc.
Được một lúc sau, sắc mặt của Sở Hạo tức giận lên.
Thư ký ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của ông, bất giác vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
-Chủ tịch làm sao vậy? Sao tự dưng sắc mặt lại như tức giận? Không lẽ là do mình sao?...
Thư ký không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn sắc mặt của Sở Hạo dây thần kinh khẽ co lại.
Cùng với đôi mắt như tức giận.
Chính những điều đó làm cho thư ký không dám nói gì mà chỉ nghĩ ra ở trong đầu.
Một lúc sau, Sở Hạo để giấy tờ lại và sắp xếp gọn gàng.
Ông quay sang mà nhìn thư ký với ánh mắt sắc lạnh.
Nhìn ánh mắt của Sở Hạo, bất giác thư ký cúi hẳn đầu xuống với ánh mắt sợ hãi mà đáp
-"Chủ...Chủ tịch xin hãy tha cho tôi...Tại...Tại tôi chưa làm tốt?"
Sở Hạo vẫn chưa hiểu cô đang nói gì, liền để tay phải lên miệng mà ho ra một tiếng"E Hèm"
rồi nói:
-"Tôi chưa nói gì mà cô làm vậy? Cô không đứng lên đi!"
Thư ký nghe Sở Hạo nói vậy, bất giác tỉnh lại mà nhìn vào đống giấy tờ ở trên bàn.
Ông biết là thư ký nghĩ mình sẽ bị chửi vì không làm tốt.
Sở Hạo chỉ cần nhìn ánh mắt đó cũng biết cô ta đang nói gì
-"Cô làm việc rất tốt! Không có chỗ nào sai sót cả!"
Thư ký nghe vậy, trong lòng vui khôn xiết.
Đối với thư ký, chỉ cần làm đúng thì sẽ không việc gì cả.
Làm đúng hết giấy tờ đó cũng