-"Tôi nghe nói là thiếu gia Long Vũ đã bị ai đó đâm vào bụng thì phải."
Sở Hạo nghe vậy sắc mặt hiện rõ ngạc nhiên mà hỏi:
-"CÁI GÌ? TÊN NÀO DÁM ĐÂM THẰNG BÉ HẢ?"
Sở Hạo dường như không thể chịu đựng được tin dữ mà quản lý nói với ông.
Ông không nghĩ là Long Vũ sẽ bị đâm vào bụng nhưng làm sao được? Ông đành chấp nhận chuyện đó mà lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc.
Quản lý ở đằng sau nhìn thấy Sở Hạo rời đi trong lòng cũng có bất an một chút mà hỏi:
-"Chủ tịch, cần tôi..."
Chưa để quản lý nói, ông liền ngắt lại lời sắc mặt thoáng tức giận
-"KHÔNG CẦN."
Sở Hạo rời đi để lại một mình quản lý ở trong phòng làm việc.
Quản lý cũng thừa biết là ông không thể nào chịu nổi được chuyện này dường như nó khiến ông sốc nên mới làm ra hành động đó.
-"Haizz...Đúng là quan tâm quá cũng khổ mà."
Quản lý cũng chỉ đành nói vậy chứ không dám nói to ra.
Sở Hạo đang ở dưới công ty, ông đi vào trong xe hạng sang Lexus mà bắt đầu lái.
Sở Hạo dù đang lái nhưng dường như ông không quan tâm chuyện mình lái xe mà chỉ lo lắng cho Long Vũ.
Trong lòng ông cứ bồn chồn mà lo lắng.
-Tsk...rốt cuộc là con ở đâu chứ, Long Vũ?
Sở Hạo dường như không chịu nổi được mà cứ phi xe nhanh đi đến bệnh viện.
Đến nơi là bệnh viện bình thường nhưng cũng rất sạch sẽ bởi nhân viên ở đây luôn dọn dẹp mà lau chùi sạch sẽ đến nỗi ai vào trong đây đều muốn ở lại.
Sở Hạo không ngoại lệ bởi ông nhìn bệnh viện cả ngoài lẫn bên trong cũng làm ông rất hài lòng.
Sở Hạo mở cửa ra mà lặng lẽ đi vào bên trong nhân viên cùng y tá đang tấp nập mà chạy đi chạy lại.
Ông không quan tâm mà cứ tiếp tục đi, mặc dù bệnh viện ở đây ông đã đi nhiều lần nên ông cũng đã đoán ra Long Vũ đang ở đâu?
-Để coi...!nếu thằng bé bị tên nào đâm vào bụng thì sẽ phải vào phòng cấp cứu...nhưng hình như là buổi tối thì phải.
Chắc phải hỏi ai đó mới được.
Sở Hạo bên ngoài là lạnh lùng nhưng trong lòng ông bồn chồn.
Sắc mặt khẽ thoáng lo lắng mà thêm vào đó là bất ngờ nên việc ông lo lắng cho anh cũng là điều dễ hiểu, bởi người cha nào có muốn con cái mình bị người khác giết chết không mà thậm chí lại còn tự trách chính mình bởi phận làm cha mà không thể nào bảo vệ được con mình cả.
Sở Hạo nhìn thấy có một y tá đang chăm sóc cho một ông già đang ngồi ở xe đẩy, ông đành lặng lẽ đi ra hỏi y tá dù cho ông không muốn nhưng cũng phải làm vậy.
-"Cô có thể cho tôi hỏi một chút được không?"
Y tá nghe thấy tiếng ông bất giác quay lại đầu nhìn dù cô đang chăm sóc cho ông già.
-"Chú có chuyện gì muốn hỏi sao?"
-"Chú?"
Sở Hạo ngạc nhiên vì chưa có ai dám gọi ông là chú cả vậy mà y tá lại dám gọi ông.
Nhưng ông chỉ đành cho qua chuyện đó mà nói:
-"Cô có biết hôm qua có một người con trai nào đó mà bụng bị ai đó đâm vào đây không?"
Y tá nghe vậy nét mặt thoáng lên sự hốt hoảng mà thêm vào ngạc nhiên, tay đang cầm khay đựng đồ dùng nghe thấy ông nói vậy tất run cầm cập lên mà ngồi bệt hẳn xuống đất.
Sở Hạo nhìn hành động của y tá vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng ông cũng chỉ đành hỏi:
-"Cô...Cô làm sao vậy? Sao tự dưng cô lại làm vậy?"
Y tá nhìn ông mà nét mặt khẽ thoáng qua sự buồn bã tuy không khóc nhưng cũng thấy thương cho một người con gái mà phải đưa anh đến tận đây.
-"À, vậy để tôi dẫn chú đến đó."
Y tá đứng dậy liền quay sang nói với y tá ở bên cạnh khẽ ghé miệng vào tai mà nói:
-"Cô đưa cụ già vào trong phòng bệnh đi để tôi đưa chú này vào phòng kia."
Người kia chỉ gật đầu mà đáp lại một tiếng "Ừ" và đưa ông già vào trong phòng bệnh.
Y tá quay sang khẽ nhìn ông mà nói:
-"Vậy ta đi thôi."
Y tá đi trước để dẫn đường cho ông nhưng Sở Hạo lại chẳng quan tâm y tá mà trở lại vẻ kiêu ngạo bên