Buổi tối đầu tiên của bọn họ ở núi Bạch Mang rất yên bình, Tần Vân hình như không vội ra tay đối phó với Vương Thành, có lẽ anh ta đang chờ Ngô Dũng thăm dò xong tình huống rồi mới định ra tay thêm lần nữa.
Lúc trời sáng choang, Vương Thành từ trong lều đi ra, vươn vai một cái, thuận tiện hít vào một hơi sâu, chỉ cảm thấy không khí ở trên núi quả nhiên là tươi mới hơn trong thành phố rất nhiều! Chẳng qua là cũng nhiều muỗi hơn hẳn trong thành phố.
Những nữ minh tinh bao gồm cả Tiêu Mộc Nghiên, tối hôm qua nằm ngủ trong lều được một lúc, bọn họ kéo nhau lên xe hết cả, điều này khiến Vương Thành cũng cạn lời không biết nói gì.
Nhưng mà cũng không thể trách các cô ấy lại làm thế được, các mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như thế làm gì có ai chịu được muỗi đốt.
“Anh họ, hôm qua có người làm gì đó ở gần chỗ đoàn làm phim của chúng ta, chắc là đám người Ngô Dũng.” Tối hôm qua Lâm Tĩnh Nhã không nghỉ ngơi chút nào, vẫn luôn ở ngoài túc trực.
Tuy rằng buổi tối có mười bảo vệ thay phiên trực ở bên ngoài, nhưng Vương Thành vẫn để Lâm Tĩnh Nhã đi ra tra xét xung quanh, để đề phòng bất trắc.
“Ừ, bọn họ không tới gần thì thôi, tạm thời không cần để ý.” Vương Thành suy nghĩ một chút rồi nói.
La mập chưa gửi tin gì đến, chắc hẳn Tần Vân tạm thời chưa có ý định động vào bọn họ, hiện tại Vương Thành chỉ cần ôm cây đợi thỏ, địch không động ta không động, địch chỉ cần hơi nhúc nhích là đập chết luôn.
Trời sáng choang, nhân viên đoàn phim bắt đầu chuẩn bị để quay chụp.
Một mỹ nữ yểu điệu như Tiêu Mộc Nghiên lần đầu tiên quay chụp ở nơi vùng núi hoang dã như thế này, hẳn là sẽ khó mà thích ứng, chẳng qua hình như cô lại rất thích cuộc sống như thế này, ngoại trừ muỗi ở đây.
Sáng sớm, cô sẽ cầm một cây trúc vót nhọn để chạy lên suối bắt cá, người quay phim chạy theo quay lại, cái này vốn không có trong kịch bản, chỉ là Tiêu Mộc Nghiên đột nhiên nổi hứng chạy đi bắt mà thôi.
Rất nhiều nhân viên đoàn làm phim cảm thấy tò mò cũng chạy theo xem Tiêu Mộc Nghiên bắt cá, Vương Thành nhìn thấy thì không nhịn được mỉm cười, xem ra Tiêu Mộc Nghiên ở trong biệt thự cũng sắp mốc cả lên rồi, sau khi được xổng ra ngoài không các gì cục cưng hay tò mò, cái gì cũng muốn thử một chút.
Chỉ là việc này làm khổ người quay phim, phải khiêng máy quay cồng kềnh đi theo Tiêu Mộc Nghiên để quay lại cả quá trình.
Chơi tròn một ngày một đêm, Tiêu Mộc Nghiên cũng mệt muốn chết rồi, cô nằm thẳng cẳng trên xe không muốn nhúc nhích.
Tiêu Tĩnh đứng bên cạnh xoa bóp cho cô, cũng không nhịn được mà giận lẫy mấy câu: “Nếu cô mà nói cho cha con biết con chơi như thế thì cha con sẽ nghĩ thế nào? Hình tượng thục nữ của con cũng bị phá vỡ cả rồi.”
“Thỉnh thoảng điên một lần thôi, cha con sẽ không nói gì cả! Chẳng qua là từ nhỏ đến lớn, con còn chưa chơi thả phanh như vậy bao giờ, cô không thấy con bắt được hai con cá sao?” Tiêu Mộc Nghiên nói với giọng tự hào.
“Cá là con bắt lên sao? Nhân viên đoàn làm phim thấy nửa tiếng con không bắt nổi một con cá, không nhìn nổi nữa cho nên mới đổ rổ cá trên bờ xuống, con may mắn vớt được hai con cá, giờ còn ra vẻ đắc chí.” Tiêu Tĩnh nửa đùa nửa thật nói.
“Dù sao thì hai con cá đó cũng là do con bắt.” Tiêu Mộc Nghiên vẫn hơi đắc ý.
Hơn hai mươi con cá được đổ xuống, cũng chỉ bắt về hai con cá, đoàn làm phim vì để Tiêu Mộc Nghiên vui vẻ, đúng là dám bỏ vốn liếng.
Đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, hứng thú chơi đùa của Tiêu Mộc Nghiên cũng bắt đầu chậm rãi phai nhạt dần, bắt đầu qay chụp từng bước theo kịch bản.
Cùng lúc đó, buổi tối Ngô Dũng vẫn đi ngang qua chỗ bọn họ quay chương trình để quan sát, cuối cùng cũng lấy được ít thông tin hữu ích, vội vàng quay về gặp Tần Vân.
“Cậu Tần, tôi đã điều tra được ít động tĩnh của bên Vương Thành rồi.”
“Tốt lắm, nói nghe thử xem.” Lúc này Tần Vân đang ngồi trong một cái lều siêu lớn, hưởng thụ xoa bóp đến từ nữ đồng nghiệp, hoa quả đưa đến tận miệng, dáng vẻ con nhà giàu đi ra ngoài du lịch cứ không phải làm việc.
“Đoàn làm phim của Vương Thành có tổng cộng mười bảo vệ thay phiên nhau giữ gìn an