Đã có Trần Hào Thành giúp đỡ giải quyết Viên Thiên Cương, vậy Vương Thành sẽ không cố kỵ gì nữa, có lẽ hôm nay cậu của Tiền Thiên Lâm sẽ không đến được nơi này.
Ngay sau đó Vương Thành lại gửi tin nhắn cho An nNinh, bảo cô ấy kiểm tra tài sản dưới danh nghĩa của Tiền Thiên Lâm có những gì, sau đó bảo cô ấy giám định thứ tài sản có giá trị nhất, đồng thời soạn thảo hợp đồng thu mua, bảo Lâm Tĩnh Nhã đưa đến đường phố Man Đức La.
Sau khi làm xong hết những thứ này, lúc này Vương Thành mới an tâm lại ngồi về trên ghế.
Mà Tiền Thiên Lâm bên kia sau khi bò dậy từ dưới đất, ho khan vài tiếng, xem ra mới vừa rồi bị Vương Thành đánh cho một trận, vẫn bị thương một chút.
Đặc biệt là ở chỗ ngực, còn có cảm giác đau đớn mơ hồ, có thể thấy được một đá kia của Vương Thành mang sức mạnh vô cùng lớn.
“Con mẹ nó, đợi cậu của tao đến, nhìn xem tao có đánh chết mày không.” Bây giờ Tiền Thiên Lâm chỉ trông cậy vào cậu của anh ta tới giúp anh ta hả giận, bản thân không đánh lại Vương Thành.
“Thằng chó chết, có gan thì đừng chạy, chờ cậu của tao tới.” Bây giờ Tiền Thiên Lâm chỉ sợ Vương Thành chạy mất, vẫn luôn chặn ở cửa cùng với hai người Chân Thiên Vân và Trương Thanh, đề phòng anh chạy trốn.
“Yên tâm, tao sẽ không chạy đâu, nhưng mà mày cũng đừng hòng chạy.
Còn chờ ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng nữa.” Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười nói.
“Ồ ồ, con muốn lấy tài sản từ tao, ngủ mà mơ đi!” Tiền Thiên Lâm cười lạnh nói, nhưng dáng vẻ kêu ngạo đã không còn lớn lối như lúc trước, bởi vì bọn họ không đánh lại Vương Thành, nếu như lúc này chọc giận anh, vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Hai người phụ nữ Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh lúc này cũng cảm thấy rất là căng thẳng và lo lắng.
“Vương Thành, chúng ta vẫn là nên đi thôi! Bằng không chờ cậu của anh ta tới, vậy thì kết cục sẽ không tốt lắm đâu.” Tiêu Mộc Nghiên rất lo lắng mà đề nghị.
“Đúng vậy, đúng vậy đó! Vẫn nên đi trước thì tốt hơn, không cần so đo tính toán với loại người như thế này làm gì.” Tiêu Tĩnh cũng muốn rời khỏi nơi này trước, bằng không chờ mấy người cậu của Tiền Thiên Lâm tới, vậy thì thật sự không dễ đi rồi!
“Không sao đâu, cậu của anh ta không tới được đâu.” Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười nói.
“Cậu anh ta không tới được??” Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh gần như đồng thanh mà hỏi.
“Tôi cũng đoán vậy.” Vương Thành lúng túng cười một tiếng, rất nhanh đã che giấu đi: “Hai người cứ an tâm ăn cái gì đó ở đây đi!”
Lúc Vương Thành nói, vẫn không quên cầm một miếng bánh ngọt, đưa vào trong miệng, dáng vẻ rất thoải mái nhàn nhã.
Mà bọn Tiền Thiên Lâm canh giữ ở cửa, nhìn đến đây, ánh mắt trở nên hung ác.
“Thằng chó chết, thế mà lại còn có lòng dạ ăn uống, đợi lát nữa đều nôn ra những thứ mày đã ăn vào cho tao.”
Thời gian dần trôi, cậu của Tiền Thiên Lâm vẫn không hề xuất hiện, người đến là Lâm Tĩnh Nhã cầm theo mấy phần hợp đồng thu mua đi vào trong cửa tiệm.
Chân Thiên Vân và Trương Thanh nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhã, bị dọa đến mức lùi về sau mấy bước.
“Giữa ban ngày ban mặt đã nhìn thấy quỷ, tôi khiến mấy người sợ rồi.” Lâm Tĩnh Nhã rất là bất mãn nói.
“Là, là em gái họ của thằng nhóc kia.” Chân Thiên Vân và Trương Thanh há hốc mồm nói, bọn họ đã từng chịu không ít thiệt thòi từ trong tay của Lâm Tĩnh Nhã, đến nỗi kiểu một năm bị rắn cắn, mười lăm sợ dây thừng.
“Em gái họ của nó??” Tiền Thiên Lâm thuận theo ánh mắt của bọn họ mà nhìn qua, quả nhiên là có một người đẹp tư thế hiên ngang đi tới, vẻ mặt rất lạnh lẽo.
“Một người phụ nữ có cái gì mà sợ.”
Tiền Thiên Lâm chưa từng được chứng kiến sự lợi hại của Lâm Tĩnh Nhã, cho nên bây giờ anh ta cho rằng một người phụ nữ thì có cái gì ghê gớm!
Sau khi Lâm Tĩnh Nhã đi vào, nhìn một vòng xung quanh ở trong cửa tiệm, chuyển ánh mắt đặt lên trên người của Vương Thành, sau đó đi tới, đưa mấy phần hợp đồng thu mua trong tay đến trước mặt Vương Thành.
“Anh họ, tôi đã mang hợp đồng thu mua đến cho anh, An Ninh nói, thứ đáng tiền nhất dưới danh nghĩa của Tiền Thiên Lâm chính là một sơn trang nghỉ dưỡng của thành phố Thanh Thủy, giá trị hai tỉ.
Ngoài ra An Ninh còn chuẩn bị hai phần hợp đồng tài sản chất lượng tốt khác dưới danh nghĩa của anh ta, giá trị cũng không thấp, anh xem thấy cái nào được thì chọn cái đó đi.”
“Sơn trang nghỉ dưỡng? Hai tỷ?” Ánh mắt Vương Thành sáng lên, không ngờ tài sản dưới danh nghĩa của tên Tiền Thiên Lâm này lại có giá trị đến như vậy, lập tức mở hợp đồng thu mua cầm ở trên tay ra, trên đó viết chính là sơn trang nghỉ dưỡng Vân La.
“Sơn trang nghỉ dưỡng Vân La lại là của anh ta? Vậy thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền.” Khóe miệng của Vương Thành nở nụ cười, lập tức liếc mắt nhìn hai phần hợp đồng thu mua khác, một chỗ là khách sạn năm sao, một chỗ là toà nhà trung tâm thương mại.
Mặc dù so về giá trị thị trường thì khu sơn trang nghỉ dưỡng đứng đầu, nhưng mà khu vực và triển